Chương trước
Chương sau
Đường Thanh ngồi trong lòng Trương Khác, dựa đầu vào vai y, đôi mắt khép hờ, gò má đỏ hồng, đó là dư hỏa còn lại sau cơn xúc cảm mãnh liệt, màu đỏ của say mê thỏa mãn, trông càng kiều diễm rực rỡ: - Cảm giác như bị cưỡng bức vậy …. Bạn thích thế chứ gì, cái đồ biến thái, lần sau mình không chơi trò này nữa.

Trương Khác cười gian: - Không phải rất khích thích sao, nếu không vừa rồi sao lại thua nhanh thế … không chơi thế này còn có tư thế khác hay hơn cơ …

- Không được nói, không cho nói. Đường Thanh mặt đỏ dừ, xấu hổ đấm Trương Khác thùm thụp:

Đường Thanh thì được thỏa mãn rồi, còn Trương Khác lại đang trong cơn thống khổ, lửa dục bị khơi lên lại không thể phát tiết, với nam nhân mà nói là chuyện khó chịu đựng nhất trên đời. Trương Khác hơi ngả người về phía sau, thì thầm dụ dỗ Đường Thanh ngồi lên, Đường Thanh cười e thẹn né tránh, người cô còn chưa tan hết dư âm cao trào, phải nghỉ một lúc mới hồi phục được, chỉ muốn nằm trong lòng người yêu hưởng thụ sự ôn nhu sau hoan ái.

Di động ngoài phòng khách vang lên, Đường Thanh như gặp được cứu tinh, đẩy Trương Khác đi, muốn tới nhận điện thoại.

- Mặc kệ nó.

- Nhớ có chuyện quan trọng thì sao... Biết đâu dì Lương gọi điện tới, bạn không cho mình nhận điện thoại, dì Lương sẽ hoai nghi bọn mình đang làm gì đó. Đường Thanh vuốt mũi Trương Khác nũng nịu nói:

- Vậy bạn nói xem chúng ta đang làm gì? Trương Khác cũng đưa tay vuốt mũi cô bé thích bưng tai trộm chuông, y thích bắt nạt Đường Thanh, càng thích cưng chiều cô hơn, đứng dậy lấy khăn tắm lau khô người, cứ trần truồng đi ra ngoài nhận điện thoại, thấy số của Địch Đan Thanh, Trương Khác lấy làm lạ, lúc này có chuyện gì quan trọng đến thế, không phải là muốn phá rối chứ? Ấn nút nghe dịu dàng hỏi: - Có chuyện gì thế?

Phía bên kia điện thoại, Địch Đan Thanh nói: - Tôi vừa mới phát hiện ra có tình huống khá đặc thù, cậu có tiện nói chuyện không?

- Sao lại không tiện, uống hơi nhiều rượu có chút đau đầu, đang uống trà... Đến lượt Trương Khác bưng tai trộm chuông còn vờ vịt cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm cho Địch Đan Thanh nghe: - Có chuyện gì thế? Chị cứ nói đi.

Lúc này Đường Thanh quấn khăn tắm đi ra, nhìn Trương Khác trần truồng ngồi trên ghế sô pha, cái thứ xấu xí đó không ngờ vẫn cứ trơ trẽn ngẩng cao đầu, nổi tính nghịch ngợm đi tới cầm lấy nó ấn xuống rồi đột nhiên buông tay ra, nghe nó bật lại đập lên bụng Trương Khác bép một cái, liền phì cười, đưa hai tay béo má Trương Khác, trêu y: - Xấu lắm. Rồi hỏi nhỏ ai gọi điện tới.

Trương Khác nhìn Đường Thanh nghịch ngợm cười bất lực, chỉ về phía phòng Địch Đan Thanh, Đường Thanh liền yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trương Khác, lấy một góc khăn tắm che thứ xấu xí kia đi.

- Có phải đang trần truồng không? Địch Đan Thanh tai rất thính, hỏi: - Hay là mai hẵng nói nhé? Viện trưởng Thôi gửi fax sang, có chi tiết nhỏ về Trung Hải Du mà chúng ta bỏ sót, khả năng có vấn đề.

- Chị mang fax sang đây, viện trưởng Thôi gửi sang lúc này chắc phải thấy vấn đề rất nghiêm trọng nên nhắc nhở chúng ta... Trương Khác tuy cũng muốn để sáng mai mới tính, nhưng không nói ra khỏi miệng được.

- Mình đi tắm tiếp đây, không quấy rầy hai người. Đường Thanh cắn tai Trương Khác nói nhỏ:

Trương Khác sợ Đường Thanh cắn mạnh một cái thật, im thít không dám nói gì, đợi cô nàng ném cho ánh mắt tinh nghịch đóng cửa buồng tắm lại mới thở phào cúp điện thoại, luống cuống vào phòng ngủ tìm y phục để thay. Quần áo vừa mới rồi trong phòng tắm bị Đường Thanh hất nước ướt hết cả, không thể mặc được nữa, cuống cuồng mặc y phục xong thì chuông cửa vang lên, định ra mở cửa thì nhìn thấy khăn tắm rơi trên thảm, Trương Khác nhặt lên, nhét bừa vào tủ bên cửa, thấy trong phòng không còn dấu vết gì mới hít một hơi tỉnh queo mở cửa.

- Phát hiện ra vấn đề gì? Trương Khác mở cửa cho Địch Đan Thanh vào, tưởng rằng mình che dấu giỏi lắm rồi, khóe miệng còn mang nụ cười ôn hòa: - Đường Thanh đang tắm, cô ấy cũng uống hơi nhiều, lát nữa sẽ ngủ sớm.

Địch Đan Thanh ôm một chồng tài liệu vào, ánh mắt phát tán phong tình mê người, nhìn mắt Trương Khác, cười duyên: - Căng thẳng thế làm cái gì, tôi có ăn thịt cậu đâu? Cài lệch cúc rồi kìa...

Trương Khác kinh hãi biến sắc, theo bản năng nắm lấy cổ áo, cúi đầu xuống nhìn, làm thấy có cái cúc áo nào lệch đâu? Lúc này mới thấy Địch Đan Thanh đứng đó cười chế nhạo, ho liền mấy cái che dấu xấu hổ: - Cứ tưởng cái cúc lệch thật.

Địch Đan Thanh bạt cười, cầm chồng tài liệu đập lên đầu Trương Khác: - Viện trưởng Thôi nhìn ra chút vấn đề thật đấy, tôi chẳng có hứng thú đi phá hỏng chuyện hay ho của hai người đâu.

- Vấn đề gì? Trương Khác chỉ mong đem vấn đề chuyển sang phương diện khác.

- Minh Báo Hong Kong cho đăng bài về giếng dầu ở Tây Ninh, tư liệu cụ thể lấy báo cáo phát biển công khai trên tạp chí dầu mở nước Anh của một sở nghiên cứu kinh tế dầu mỏ Mỹ, sở nghiên cứu này danh nghĩa là độc lập, nhưng thực chất là nhận tài trợ ở quỹ tài chính tên Phillips mà công ty dầu mỏ Tiêu Khang Ân của Mỹ lại là nhà cung cấp tài chính chủ yếu.

Trương Khác cũng ý thức được vấn đề không phải đơn giản, Mitsui hay tập đoàn nào đó của Nhật đứng đằng sau gây trở ngại cho việc Trung Hải Du lên TTCK Hong Kong không phải là điều khó hiểu, nhưng Tiêu Khang Ân lại là một trong số doanh nghiệp hợp tác chủ yếu với Trung Hải Du khai thác dầu mỏ ngoài khơi, bọn họ phá đấm là vì sao?

- Tôi đem một số tài liệu về việc hợp tác giữa Trung Hải Du và Tiêu Khang Ân tới cho cậu xem, hiện Trung Hải Du hợp tác với Tiêu Khang Ân khai thác mỏ dầu Phi Hoa ở phía bắc Nam Hải, ngoài ra một hạng mục hợp tác trọng yếu nhất là thăm dò tài nguyên dầu mỏ hải vực Tân Dương ngoài khơi Bột Hải, theo thăm dò tiền kỳ, trữ lượt dầu khí ở đó cực lớn, khả năng hơn 100 triệu tấn.

- Trữ lượng của mỏ dầu Tân Dương có mỗi 100 triệu tấn? Trương Khác giật lấy tài liệu trong tay Địch Đan Thanh, mặc dù tri thức dầu mỏ ở kiếp trước của Trương Khác rất ít, nhưng cũng biết mỏ dầu Tân Dương là một trong hai mỏ dầu có trữ lượng trên 1 tỷ tấn của Trung Quốc.

Mỏ dầu Tân Dương nằm ngoài hải cảng Bột Hải, công tác khai thác tiền kỳ do đội ngũ Trung Hải Du hoàn thanh độc lập, năm 94 mời Tiêu Khang Ân cùng tiến hành thăm dò kỹ hơn về tài nguyên dầu mỏ vùng biển này, tới giờ thành quả cho thấy trữ lượng dầu mỏ Tân Dương gần 500 triệu thùng, là phát hiện lớn nhất lịch sử thăm dò dầu mỏ hải dương.

Trung Hải Du đem nghiệp dụ thăm dò và khai thác, tiêu thụ dầu mỏ vào công ty trên TTCK, toàn bộ chỉ có 1.8 tỷ thùng, từ đó có thể thấy trữ lượng 500 triệu thùng là ghê gớm rồi.

Chỉ là tư liệu hiện hữu khác với ký ức của Trương Khác, dù kiến thức dầu mỏ của Trương Khác có thiếu, cũng biết mỏ dầu Tân Dương thăm dò được 1 tỷ tấn, tức là hơn 7 tỷ thùng.

Phát hiện trữ lượng dầu nhiều hơn tăng lên là chuyện rất bình thường, nhưng tất cả các sự kiện đều dính líu tới Cty dầu mỏ Tiêu Khang Ân có hợp tác với Trung Hải Du, Trương Khác xưa nay thích ác ý nghĩ về người khác, nên y liền nghĩ ngay tới chỗ xấu.

Trương Khác nhíu chặt mày xem tư liệu, mặc dù tài liệu Địch Đan Thanh mang tới hiềm nghi trùng trùng, nhưng tư liệu hiện hữu không thể cung cấp cho bọn họ quá nhiều tin tức.

- Có tư liệu khác không? Trương Khác hỏi:

- Tư liệu chi tiết hơn thì phải tìm Trung Hải Du rồi. Địch Đan Thanh lắc đầu: - Tôi cũng nghe ngóng, Trung Hải Du đang đàm phán với Tiêu Khang Ân khai thác dầu mỏ ở vùng biển này. Đàm phán lại liên quan tới lĩnh vực hợp tác khai thác dầu mỏ hai nước Trung Mỹ, thuộc tư liệu mật cấp cao. Cô biết Cẩm Hồ muốn xem những tư liệu này không phải là không thể, nhưng không biết có cần làm lớn chuyện như vậy không?

- Chị gọi điện thoại cho Lưu Thành Vệ, tôi muốn gặp ông ấy ngay. Trương Khác quyết đoán nói:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.