Chương trước
Chương sau
Trương Khác sớm đã xem công văn do mấy bộ ủy ban quốc gia liên hợp phát ra yêu cầu chính phủ địa phương tích cực thúc đẩy doanh nghiệp KHCN tiến vào thị trường vốn rồi, nhưng tới ngày 28 tháng 4 Lục Văn Phu tới khảo sản khu thực nghiệp Vườn Sồi mới đại biểu cho tỉnh chính thức bàn bạc với Trương Khác chuyện này.

Tháng 4, thời tiết Kiến Nghiệp ấm áp, bên Yến Quy Hồ, đón gió hồ lồng lộng, cảm giác hết sức dễ chịu.

- Lần này tỉnh tranh thủ được ba hạn ngạch trực tiếp lên thị trường chứng khoán, ngoài ra có hai công ty trực thuộc tỉnh trên thị trường chứng khoán liên tục thua lỗ ba năm rồi, bị ủy ban chứng khoán cảnh cáo, tỉnh cũng muốn giải quyết dứt khoát vấn đề này, muốn đem tài nguyên của hai cái xác này nhường cho xí nghiệp KHCN trong tỉnh mượn. Lục Văn Phu giới thiệu một số tình hình cơ bản cho Trương Khác: - Hiện xí nghiệp phía dưới vì tranh 5 hạn ngạch này mà sắn tay áo lên đánh nhau, vậy mà Cẩm Hồ lại không có chút động tĩnh gì.

Trong tỉnh Đông Hải, có công ty nào đủ tư cách lên thị trường chứng khoán hơn Cẩm Hồ, mặc dù người ta đang trau đấu dữ dội vì mấy hạng ngạch này, nhưng kiến thiết thị trường vốn là nội dung trọng yếu của công tác kinh tế, tỉnh cho dù là muốn làm đẹp bề ngoài, cũng hi vọng Cẩm Hồ đứng ra gánh vác trọng trách.

- Không phải là chúng tôi không muốn, nhưng nghĩ tới sự phức tạp của thị trường chứng khoán trong nước là đã sợ rồi. Trương Khác nghĩ một đằng nói một nẻo: - Hơn nữa muốn Cẩm Hồ làm gương, thì tấm gương đó chính là không tranh tài nguyên với xí nghiệp anh em trong tỉnh.

Trong mắt người khác, hạn nghạch lên thị trường chứng khoán là tài nguyên hiếm nhất, nhưng Trương Khác không muốn lên thị trường chứng khoán trong nước lắm, năng lực huy động vốn có hạn, thông qua con đường chính quy mỗi lần kiếm được 700 - 800 triệu là khá lắm rồi, Trương Khác không muốn vì số tiền này mà phải khom lưng quỵ lụy với mấy vị lão gia.

Lục Văn Phu lắc đầu cười: - Chẳng qua cậu không để cái ao nhỏ trong nước vào mắt thôi, ông chủ lớn, ông chủ số hai đều hướng về Cẩm Hồ, song nếu Cẩm Hồ không muốn, tỉnh chỉ đành đem 5 hạn nghạch này chia cho phía dưới, tỉnh cũng đưa Hải Túc vào danh sách tiến cử, dù sao sở KHCN và viện khoa học phần mềm đều là cô đông của Hải Túc.

- Đem cái xác kia cho Hải Túc sao? Trương Khác lần đầu tiên nghe được tin tức này, hơi chút giật mình, mặc dù Vương Hải Túc thành lập Hải Túc đã nhiều năm, nhưng có thể bày trò đem số sách tài vụ năm 98 làm thành có lãi đã là giỏi lắm rồi, không có khả năng trực tiếp lên thị trường chứng khoán, chỉ có thể đi con đường mượn xác.

- Ừm. Lục Văn Phu gật đầu, ông ta rõ bản chất của Hải Túc thế nào: - Thời gian qua liên tục có quan viên TW cấp cao tới khu sản nghiệp phần mềm khảo sát, đều chị thị Kiến Nghiệp phải trọng điểm hỗ trợ nó phát triển, Hồ Tôn Khánh cũng biểu thị rõ ràng ủng hộ lấy một cái xác kia cho Hải Túc lên thị trường chứng khoán. Còn có một chuyện e cậu chưa biết, Hoành Tín qua tết đã trở thành cổ đông thứ ba của Hải Túc... Tôi xem tài liệu Hải Túc nộp lên trên tỉnh mới biết.

Trương Khác hít một hơi khí lạnh, ý của Lục Văn Phu đã rõ, tỉnh không muốn cho Hải Túc mượn xác, nhưng không chịu được áp lực cực lớn từ nhiều phía, muốn Cẩm Hồ đứng ra, như thế tỉnh danh chính ngôn thuận nâng cao tiêu chuẩn đề bạt, nhìn ánh mắt tha thiết của Lục Văn Phu, Trương Khác hỏi: - Nếu bọn chúng quyết tâm mượn xác để làm mưa làm gió, Cẩm Hồ có ngăn cản được không?

Thủ đoạn ứng biến có rất nhiều, những kẻ đó hoàn toàn có thể đem cái khung của Hải Túc chuyển sang xí nghiệp Chiết Đông, sau đó mượn xác ở Chiết Đông lên thị trường chứng khoán, ngoài ra dưới cờ của Hoa Hạ cũng có xác cho chúng mượn.

Lục Văn Phu thở dài, đôi khi con người phải khuất phục hiện thực, hiện trạng trong nước, chẳng phải một người đứng ra làm ảnh hùng là có thể xoay chuyển được.

Giờ thì Trương Khác hiểu ra vì sao Hoành Tín, Hải Túc lại tích cực làm thương mại điện tử rồi, làm thực nghiệp có lợi nhuận tới đâu, cũng chẳng bằng thị trường chứng khoán một vốn vạn lợi.

Nghiêm Văn Giới vốn là một cao thủ thao tác vốn, mà dưới cờ Hoành Tín cũng chẳng thiếu nhân tài ở phương diện này, chúng muốn biến mạng 8818 thành Amazon của Trung Quốc, mặc dù chỉ là mơ tưởng mỹ hảo, nhưng trong nước không thể nói tới một thị trường chứng khoán có quy củ, chỉ cần có một giấc mơ đẹp là đủ rồi.

Trương Khác im lặng không nói, thời buổi này muốn vào thị trường chứng khoán đánh cướp không chỉ có một mình Hoành Tín, nếu ai muốn vào thị trường chứng khoán huy động vốn theo quy củ, chia hoa hồng trả người chơi chứng khoán, e bị người trong nghề nhạo báng là đồ ngu.

Đầu tháng ba, thị trường chứng khoán trong nước bùng phát vụ án lớn, tập đoàn Thác Lực dùng các thủ đoạn trái quy định lấy của công ty khoa kỹ Thác Lực có trên thị trường chứng khoán số tiền lên tới 1.8 tỷ mà không có khả năng trả lại, ủy ban chứng khoán sau khi điều tra đã quyết định "xử phạt nghiêm khắc" chủ tịch tập đoàn Thác Lực số tiền 30.000 đồng, đúng đấy, 30.000 không thiếu số 0 nào đâu.

Xử phạt kiểu chết mẹ gì vậy? Đây khác gì dụ dỗ người ta vào thị trường chứng khoán phạm tội, tiếc là người có khả năng vào thị trường chứng khoán phạm tội không phải là bình dân.

Dụ hoặc lớn như thế, muốn người ta không phạm tội cũng khó.

Thế nên không khó lý giải vì sao Hoành Tín, Hải Túc đầu tư vào mạng 8818 lại gây ra động tĩnh lớn như thế, bọn chúng mang tâm thái đầu cơ đánh bạc đi làm thương mại điện tử, nếu thành công, đó là bi ai của kinh tế Trung Quốc.

Sau khi Lục Văn Phu rời đi, Trương Khác bảo Địch Đan Thanh tìm tư liệu của hai công ty dùng làm xác kia, một là khoa kỹ Viêm Khải, là công ty trên thị trường chứng khoán duy nhất của tp Hạ Hoài, công ty còn lại là chế dược Giang Nguyên, trực thuộc sở vệ sinh tinh. Hai công ty này được tỉnh tô vẽ đưa lên thị trưởng chứng khoán, không lâu sau bại lộ ra một đống tệ nạn, rơi vào tình cảnh thu không đủ bù chi, hiện đã bị khoét rỗng ruột, nhưng trong nước hạn ngạch lên thị trường chứng khoán eo hẹp, cho dù còn lại mỗi cái xác rỗng, nhưng với một số kẻ mà nói, vẫn có cơ hội kiếm một bữa no nê.

Giá cổ phiếu của hai công ty này gần đây có dao động lớn, vô số tài chính đổ vào, đại khái là những người có tin tức mật đã nhảy vào kiếm trác trước, không biết có bóng của Hoành Tín hoặc Tinh Điển ở đằng sau hay không. Cho dù Hoành Tín hay Tinh Điển có chậm chân một bước cũng không sao, bọn chúng sẽ kiếm được thời cơ nhảy vào thôi, như trong quá trình mượn xác tùy tiện công bố vài tin tức xấu, làm giá cổ phiếu tụt giảm là đuổi hết được đám đâu cơ khác rồi.

Hoành Tín lén len lút lút thành cổ đông lớn thứ 3 của Hải Túc, sở KHCN tỉnh là cố đông thứ 2, viện nghiên cứu phần mềm tỉnh là cổ đông thứ 4, rồi nghĩ tới Cát Kiến Đức, Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh đứng sau, Trương Khác phải thừa nhận năng lực của Lâm Tuyết, thầm nghĩ nếu cô ta làm sự nghiệp thực sự, thì với thủ đoạn thế này, sẽ hết sức thành công.

Thị trường chứng khoán trong nước đã đủ thứ giao dịch ngầm cùng thao túng phi pháp rồi, lại còn nhiều đám tham lam thế này, một khi lòng tham bọn chúng đã nổi lên, khó mà dễ dàng dừng tay được.

Trương Khác rất dị ứng với thị trường vốn không có chuẩn tắc trong nước, đừng nói là lên thị trường chứng khoán huy động vốn, Cẩm Hồ vay ngân hàng trong nước cũng rất giới hạn, tiếp xúc nhiều nhất với hệ thống tài chính trong nước, là bố cục ngân hàng thương nghiệp ở hai tỉnh Đông Hải và Giang Nam. Đó còn chủ yếu là xét tới việc hỗ trợ phát triển kinh tế vừa và nhỏ trong khu vực, Cẩm Hồ tuyệt đối không có ý hút máu từ ngân hàng.

Trương Khác biểu thị rõ ràng Cẩm Hồ sẽ không tham dự vào hành động đột kích tập thể vào thị trường chứng khoán của xí nghiệp công nghệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.