Người trong phòng bao đều bàng hoàng, vợ Lục Văn Phu mặt còn khó coi hơn cả khóc, con gái ông ta mắt đỏ hoe rồi, bọn họ không ngờ Lục Văn Phu vì thanh niên này làm bọn họ bẽ mặt như vậy.
Trương Khác tới đây không phải là để tranh chấp gì, cùng Lục Văn Phu ra đại sảnh ăn cơm, không cần để ý tới đám người kia tất nhiên là thoải mái, nhưng không có ích lợi gì cho Thẩm Tiêu. Nhìn vợ con Lục Văn Phu mặt mày xấu hổ đứng trơ ra đó, Trương Khác gọi ông ta lại, nói: - Mọi người chen chúc một chút là được, mỗi bàn thêm một ghế, chúng tôi chỉ có ba người thôi mà. Rồi giới thiệu Đỗ Phi và Trần Phi Dung.
- Chào chú Lục, cháu là bạn học của Thiên Hựu, cháu đã định tới nhà chú bái phỏng rồi. Đỗ Phi rất ngoan ngoãn, ở trương mặt Lục Văn Phu, hắn biết mình chưa có tư cách bày ra thái độ giống Trương Khác.
Trần Phi Dũng sắc mặt bình đạm, chào một tiếng rồi ra đứng cùng Thẩm Tiêu.
Trương Khác lại giới thiệu Thẩm Tiêu: - Thầy Hứa mỗi lần tặng tỉnh trưởng Lục sơn trà đều là từ chỗ cha của Tiểu Tiêu đấy. Tỉnh trưởng Lục sau này nếu muốn uống sơn trà, cứ bảo Tiểu Tiêu mang tới.
- A, cháu là con gái của Thẩm Ước. Lục Văn Phu ngạc nhiên nhìn Thẩm Tiêu, lại cảm thấy hỏi thế quá đột ngột, cười giải thích: - Lần trước chú và tỉnh trưởng Lý tới lâm trường Hồng Trì xem xét tình hình trồng rừng, còn nghỉ chân ở quán cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822319/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.