Chương trước
Chương sau
Trương Khác đương nhiên không vọng tưởng Đường Thanh đi vào giúp mình, nhưng cũng kiên quyết ngăn đám Phó Tuấn đi theo:

- Đâu cần tới mức đó, cho tôi chút không gian cá nhân được không, lúc này dù chỉ được một mình trong nhà vệ sinh tôi cũng thỏa mãn rồi.

Đám Phó Tuấn cười đứng ở cửa nhà vệ sinh, để Trương Khác vào một mình, Đường Thanh đi lại trong hành lang.

Từ gian vệ sinh nữ có một cô gái thanh lệ thoát tục đi ra, đẹp như đóa sen trắng mới chồi lên mặt nước, tới bồn rửa tay quay đầu lại nhìn, chẳng hiểu một đống người đứng canh nhà vệ sinh làm gì, vừa vặn chạm ánh mắt Đường Thanh, đồng thời trong nhà vệ sinh Trương Khác bắt đầu nói lăng nhăng:

- Ối.. Ối đái ra quần thật rồi, ái chà tay bị thương treo trên cổ chẳng tiện chút nào, "ai đó" vào giúp được không?

Đám Phó Tuấn cắn răng quay đi không để Đường Thanh nhìn thấy bọn họ cười.

Cô gái thanh lệ kia đang thắc mắc sao đột nhiên có người trong nhà vệ sinh nói oang oang như vậy, thấy mặt Đường Thanh đỏ dừ như gấc chín, không nhịn được cười, lúc đi qua Đường Thanh nói nhỏ một câu:

- Bạn trai cô nhất định là một tên đại sắc lang.

Cái tên xấu xa này hâm lên chẳng biết nghĩ cho người ta chút nào, chỉ thấy ánh mắt cô gái kia rất trong, khuôn mặt xinh đẹp, có điều cơ thể mặc y phục bệnh nhân có chút gầy gò, Đường Thanh xấu hồ ừm một tiếng:

- Ừ, còn là một tên ngốc.

Thiếu nữ kia cười khúc khích bước đi, khi bóng lưng cô biến mất Trương Khác mới từ nhà vệ sinh đi ra, Đường Thanh đi tới đá y:

- Nói lung tung gì đó hả, làm người ta nghe thấy hết rồi.

- Nghe thấy cái gì?

Trương Khác quay sang hỏi Phó Tuấn:

- Các anh không bịt tai lại à?

- Chúng tôi bịt tai lại thì cũng còn người khác đi qua chứ?

- Thế à?

Trương Khác cười khì, đưa tay ra trước mặt Đường Thanh, muốn cố rửa tay giúp.

- Là một cô gái rất xinh đẹp đấy nhé.

Đương Thanh vặn vòi người, cẩn thận rửa tay cho Trương Khác, còn không quên trêu y:

- Là cô gái mà người ta phải hối hận nếu bỏ qua, bạn có hối hận không?

- Mình không tin trên đời còn cô gái nào đáng nhìn hơn bạn.

Trương Khác cũng trêu Đường Thanh:

- Cô gái đó cũng nằm viện à? Thế thì mình ở lại bệnh viện thêm vài ngày, nói không chừng có cơ hội gặp được.

Đường Thanh lau khô tay Trương Khác, rồi lau tay mình lên áo y, nhìn theo hướng cô gái kia đi mất, đôi mắt trong vắt đó làm người ta khó quên:

- Chắc là thế, còn mặc áo bệnh nhân, có điều người ta biết bạn là đồ đại sắc lang rồi, đừng mơ.

Phó Tuấn thì nhận ra cô gái đó, hắn không biết hôm đó Trương Khác đợi ở tiểu khu Tân Vu nửa ngày trời là vì sao, cô gái trong mưa mà y buộc giày mang thâm tình thế nào, còn tưởng là một hành động hứng thú bất chợt theo cá tính tự do tự tại của Trương Khác.

Phó Tuấn là người biết rõ nhất những mối quan hệ tình cảm của y, nên nghĩ một lúc quyết định không nói cho Trương Khác để tránh làm chuyện phức tạp thêm là tốt nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Địch Đan Thanh đang ngủ, mái tóc dầy hơi sơ rối phủ lên khuôn mặt trắng bệnh vì mất máu quá nhiều còn chưa khôi phục lại, mắt khép hờ, hàng mi cong cong, so với thường ngày càng có thêm một vẻ đẹp não nùng, làm trái tim nam nhân run rẩy.

Tạ Vãn Tình đi tới trước giường, đặt tay lên miệng ý bảo mẹ Địch Đan Thanh đừng đánh thức con gái dậy, cô ngồi xuống đợi, Địch Đan Thanh cảm thấy có bóng người trước mặt, mở mắt ra.

- Chị Tạ, còn làm phiền chị phải tới đây.

Địch Đan Thanh chống mép giường ngồi dậy, Tạ Vãn Tình lấy gối lót lưng cho cô, nói

- Hai ngày trước người tới thăm đông quá, nghe nói cả hai đều bình an là tốt rồi, chị không tới góp vui nữa. Hôm nay đưa Chỉ Đồng tới Kim Sơn, thuận đường tới thăm... Sau này đừng gọi xa lạ thế, gọi là chị Vãn Tình giống Trương Khác là được.

-...

Địch Đan Thanh nghi hoặc nhìn Tạ Vãn Tình.

- Thằng nhóc đó có đáng cho em đỡ một dao không?

Đợi mẹ Địch Đan Thanh ra ngoài khép cửa rồi, Tạ Vãn Tình mới mỉm cười nói:

- Lúc đó làm gì có thời gian nghĩ đáng hay không đáng ạ.

Địch Đan Thanh vờ hồ đồ:

- Nhiều năm trước em có chứng kiến một vụ tai nạn, có cô giáo đẩy hai học sinh trước mũi xe đi, bản thân cô ấy không kịp tránh, trong giây phút đó, cô ấy cũng đâu có thời gian suy nghĩ đang hay không đáng phải không?

- Chị tin nếu là người khác em cũng sẽ không do dự, chị đâu có bôi nhọ nhân phẩm của em, cần gì phải lấy chuyện đó ra phản bác chị như thế?

Tạ Vãn Tình nắm lấy tay Địch Đan Thanh:

- Chị nói thường ngày em là người bình tĩnh có chủ kiến như vậy, sao khi đó lại hoảng lên như thế? Lúc đấy đâu phải phải là giây phút sinh tử chứ... Chị muốn nói em đem hết tình cảm đặt lên người thằng nhóc đó có đáng hay không thôi?

Bị Tạ Vãn Tình nói thẳng ra, Địch Đan Thanh không biết phải đối đáp ra sao, không dám nhìn vào mắt Tạ Vãn Tình.

- Chuyện từ lúc nào thế? Chị lại chẳng phát hiện ra...

Sắc mặt Tạ Vãn Tình không có gì khác thường, thân thiết vuốt tay Địch Đan Thanh:

- Có phải là cái lần Chỉ Đồng đau bụng chị đột xuất về Hải Châu không? Lúc đó chị gọi điện cho Trương Khác, cảm thấy giọng nói của nó có gì đó bất thường.

- Hôm đó em chùm chăn ngủ... Cậu ta nhầm em thành chị...

Địch Đan Thanh thấy mặt Tạ Vãn Tình có hơi ngượng ngùng, quá nửa đã đoán ra tình hình khi đó, lại nói:

- Về sau chắc cậu ta cũng đoán ra là nhầm ngươi.

- Thật đúng là... Khi đó em không tỉnh lại à?

Tạ Vãn Tình nửa tin nửa ngờ hỏi, thấy Địch Đan Thanh không dám nhìn mình, phì cười béo má cô, hỏi một câu rất ám muội:

- Trong lòng cũng thích phải không?

- Em tưởng chị gọi điện cho cậu ta rồi, nghe thấy trong phòng có tiếng động, còn tưởng trộm vào nhà, cầm sẵn dao trong tay, nếu chẳng phải chị gọi điện tới thì em đã đâm cho cậu ta một chút rồi...

Địch Đan Thanh mạnh miệng nói, tuyệt đối không chịu thừa nhận sau khi mình nhận ra Trương Khác không có chút phản kháng nào, còn bị y dùng ngón tay đưa lên cao trào, lại bưng tai trộm chương bổ xung thêm một câu:

- Cậu ta chưa động chạm được vào em đâu.

- Chị thật không nên gọi cú điện thoại đó, để cho nó ăn một dao cũng là đáng đời...

Tạ Vãn Tình tưởng tượng ra bộ dạng Trương Khác bị Địch Đan Thanh đâm cho lại không thể giải thích được, nhịn không được che miệng cười.

Địch Đan Thanh cũng mỉm cười, không dám cười quá, sợ đụng tới vết thương, tay đỡ vết thương, cố kìm chế.

- Đau không?

Tạ Vãn Tình quan tâm hỏi:

- Hơi thôi ạ, quan trọng là tự mình phải giữ gìn, để vết thương rách ra thì khổ... Vết thương đang lành rất mau, qua hai ngày nữa là có thể tháo chỉ rồi.

Tạ Vãn Tình vén áo Địch Đan Thanh lên xem, vết thương quấn băng, nhìn bầu ngực tròn căng trắng như tuyết, đưa tay ra sờ một cái:

- Nghe nói chỗ này ngăn dao đâm vào tim, ban đầu chị không tin... Giờ thì tin rồi.

- Lại là ai nói thế...

Địch Đan Thanh thẹn thùng khép vạt áo lại, hai ngày qua mọi người đều lấy chuyện này ra làm chuyện cười, chẳng biết ai truyền đi.

- Chị Vãn Tình, hai chị đang làm gì thế?

Trương Khác đẩy cửa đi vào, thấy Địch Đan Thanh mặt ngượng ngùng, còn Tạ Vãn Tình mìm môi cười.

- Chuyện nữ nhân với nhau, ít hỏi thôi...

Địch Đan Thanh sẵng giọng, kéo chăn che mình, cô không mặc áo lót bên trong.

- Có phải lo để lại xẹo không?

Trương Khác tự cho mình thông minh nói:

- Đừng lo, ở nước ngoài nhất định có thuốc tốt... Chị Vãn Tình, chị Hứa Tư đâu, không phải nói hai chị cùng tới à?

- Em là đàn ông lo chuyện xẹo xiếc làm cái gì?

Tạ Vãn Tình ngồi dậy đẩy Trương Khác ra ngoài:

- Vừa rồi ở đây đông người, Hứa Tư đi thăm bác sĩ trước kia phẫu thuật cho Hứa Duy rồi, một lát nữa quay lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.