Có câu này của Điền Mưu Đông, Mông Học Khánh làm việc tiện hơn nhiều, không cần lãng phí thời gian giải thích.
Mông Học Khánh không vội đi, mà đứng đợi xin chỉ thị tiếp theo của Điền Mưu Đông, chống cằm suy nghĩ xem nhà khác phải chuẩn bị gì, dù sao điều kiện trên thuyền rất kém, cuối thu gió biển lại to.
Mông Nhạc thấy thế bật cười:
- Cần gì bày ra vẻ nghiêm túc thế ạ.
Thấy xung quanh không có ai, Mông Học Khánh bợp tai con trai, áp giọng xuống nói:
- Không phải vấn đề Trương Khác có so đo không, mà một số chuyện phải đề Điền Mưu Đông nhìn thấy, con tưởng ba con sống dễ dàng lắm à.
Rồi thở dài:
- Đứa bạn này của con không đơn giản.
Mông Nhạc đùa:
- Ba có muốn "cha sang nhờ con" không?
- Con chừng này tuổi, nếu học thói a dua xu nịnh thì sao kết bạn được với thứ ra gì?
Mông Học Khánh lại bợp tai con một phát nữa:
- Làm việc phải biết nặng nhẹ, làm bạn, càng phải biết chừng mực, "cha sang nhờ con" cái gì, con tưởng ba chưa nhìn thấu à?
Mông Nhạc gãi đầu:
- Đỗ Phi đi theo chơi, còn Trương Khác lần này tới Tân Đình không đơn giản, trò này chắc cũng nằm trong dụng ý của cậu ta, ba không muốn biết thì thôi vậy.
- Ba có biết hay không cũng không sao, ba cần làm tốt việc của ba là được rồi.
Mông Học Khánh cười hăng hắc:
- Cô bé Tịch Nhược Lâm kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822155/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.