Chương trước
Chương sau
Chu Hưng Đông là kẻ ngạo mạn vô lễ, năng lực, kiến thức đều không đáng kể, Trương Khác thầm nghĩ chắc sau này hắn sẽ tiếp tục phụ trách hợp tác giữa Hoa Hạ và Khoa Vương, với Cẩm Hồ mà nói đây là tin tức tốt:

- Kiến Nghiệp muốn phát triển thành vùng trung tâm sản nghiệp điện tử thông tin, thêm viện nghiên cứu thế này cũng chẳng nhiều.

Rồi nhận lấy danh sách trong tay Địch Đan Thanh, không ngờ có tên Lưu Văn Đào, Nghiêm Văn Giới, thở dài:

- Vừa về đã chẳng được yên.

Địch Đan Thanh đoán ra:

- Bí thư Đào vừa rồi tìm cậu cũng là vì chuyện này.

- Ừ.

Trương Khác gật đầu:

- Bí thư Đào chắc đã nói chuyện với Lưu Văn Đào, thấy không an tâm nên mới tìm tôi tới, nếu là chị sẽ nghĩ thế nào.

- Đổi lại là tôi thì tôi cũng lo bị gạt bỏ bên lề mà không làm được gì, có lẽ Lưu Văn Đào sẽ không cam tâm coi chuyến hành trình tới Hải Châu chỉ là để quá độ. Có điều bản chất là lo thái độ của Cẩm Hồ ở Hải Châu quá cứng, hơn nữa Lưu Văn Đào cũng sẽ chẳng tin vào thái độ công bằng của Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn, Lục Dật Quang.

Địch Đan Thanh phân tích:

- Chẳng cần Nghiêm Văn Giới tìm Lưu Văn Đào, chỉ cần Lưu Văn Đào biết mưu cầu của Hoành Tín ở Hải Châu, hắn sẽ tìm Nghiêm Văn Giới.

- Ôi cái chế độ dân chủ tập trung, chẳng ai muốn dân chủ cả, chỉ muốn tập trung thôi, muốn nắm hết quyền thôi.

Trương Khác than, rồi lại cười:

- Mỗi sợi lông trên người Cẩm Hồ đều thanh bạch, tiếc là trong cái thế giới đen tối này chẳng ai tin...

Buổi tối đọc sách ở thư viện, tới gần giờ đóng cửa nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh, hắn đang cùng Vương Duy Quân tới công trường trung tâm hành chính khu cao tân, hỏi Trương Khác có hứng thú tới xem tiến độ kiến thiết khu thương nghiệp đông hồ không.

Trương Khác đưa Trần Phi Dung về KTX rồi bảo Phó Tuấn lái xe tới cửa nam trường đợi hắn.

Đi qua công trường của Thế Kỷ Cẩm Hồ, từ xa Trương Khác nhìn thấy nhiều người đứng dưới ánh đèn chỉ chỉ chỏ chỏ, xe tới gần mới nhìn ra mấy khuôn mặt quen thuộc.

Tiêu Minh Kiến, Lưu Văn Đào, Nghiêm Văn Giới, Tạ Kiếm Nam, Chu Hưng Đông, Lâm Tuyết đứng nhìn công trường đang khẩn trương thi công.

- Nguồn lực của Cẩm Hồ đúng là hùng hậu.

Nghiêm Văn Giới cảm khái:

- Nhìn tốc độ này thì khu thương nghiệp đông hồ chắc sắp xây xong rồi.

- Kế hoạch ban đầu là 4 -6 năm, trong kỳ hạn quy định chưa xây xong, có thể nới lỏng thêm 2 năm, dù sao khi Thế Kỷ Cẩm Hồ lấy được hạng mục thì đầu tư chỉ có 300 triệu.

Tiêu Minh Kiến khá rõ tình hình của Thế Kỷ Cẩm Hồ:

- Tới hạ tuần tháng 5, bọn chúng có được khoản vốn lớn từ thương nhân người Hoa Indo, tiến độ xây dựng của Thế Kỷ Cẩm Hồ tăng vọt.

Nghiêm Văn Giới không rõ chi tiết tư bản người Hoa chạy khỏi Indo, không đoán ra được Thế Kỷ Cẩm Hồ huy động được bao nhiêu vốn, điều duy nhất có thể khẳng định được là Thế Kỷ Cẩm Hồ có được sự chống lưng mạnh mẽ của Cầm Hồ từ đằng sau.

Với quy mô xây dựng hiện nay mà nói, trong nghành địa ốc trong nước Thế Kỷ Cẩm Hồ được tính là doanh nghiệp lớn rồi, nếu tính quy mô khai phát, Hoành Tín ở Kinh Tân cũng không bì được.

- Khai phát địa ốc không phải là nghành kỹ thuật, chỉ là sản nghiệp dầy vốn thôi.

Chu Hưng Đông không biết nặng nhẹ xen vào một câu:

- Ở Bắc Kinh xây nhà nhanh nhất là ba ngày một tầng, tòa nhà cao hàng trăm mét, chỉ cần trăm ngày là xây lên đỉnh.

Sắc mặt Tiêu Kiến Minh có chút không vừa lòng, ông ta nhớ tới việc Vương Duy Quân nhanh chân đề xuất kế hoạch mời gọi đầu tư địa ốc đang được chấp hành khá thuật lợi.

Trong thời gian quốc khánh, một số nhân vật của giới địa ốc Bắc Kinh đã tới khu cao tân tham dự diễn đàn sản nghiệp địa ốc, đồng thời nhìn thấy quy mô của Thế Kỷ Cẩm Hồ và thay đổi của khu cao tân trong hai năm qua.

Còn việc ưu đãi chính sách của quốc gia và địa phương với khu cao tân đã được Nghiêm Văn Giới ra sức tuyên truyền miễn phí trước đó rồi.

Lưu Văn Đào hơi nhíu mày, hắn rất ít nói chuyện, cũng không tập trung lắm, xe Trương Khác đi tới cũng không hề hay biết, tới khi xe dừng trước mặt với nhận ra.

Trương Khác xuống xe, nhìn một vòng đám người trước mặt, mỉm cười gật đầu với Tiêu Minh Kiến:

- Thị trưởng Tiêu thị sát công trường muộn thế, không có người của Thế Kỷ Cẩm Hồ theo cùng sao?

Quay sang bảo Phó Tuấn:

- Anh gọi điện cho bí thư Vương, nói tôi ở đây đợi.

Tiêu Minh Kiến cười cho có lệ:

- Khoa Vương và Hoa Hạ, NEC liên doanh thành lập viện nghiên cứu ở Kiến Nghiệp, tôi đại biểu cho thành phố Kiến Nghiệp tham dự tiệc chiêu đãi, tan tiệc liền đưa mấy vị khách đi tham quan diện mạo mới của Kiến Nghiệp, tùy hứng đi tới đây, không cần kinh động nhiều người. Có cần tôi giới thiệu với cậu những vị khách này không?

- Toàn là bạn cũ cả, không cần làm phiền thị trưởng Tiêu nữa.

Trương Khác nhìn Lưu Văn Đào, cười nói:

- Đây chẳng phải bạn học của bác Đường ở trường đảng TW sao, cục trưởng Lưu cũng tới Kiến Nghiệp làm khách à?

Tạ Kiếm Nam thấy Lưu Văn Đào có vẻ xấu hổ, hắn biết Trương Khác không ưa gì mình, nhưng ở đây chỉ có hắn là thích hợp hóa giải cảnh khó cho Lưu Văn Đào:

- Vài ngày nữa cục trưởng Lưu sẽ tới Hải Châu làm bí thư thành ủy, chắc Cẩm Hồ sẽ mau chóng nhận được tin thôi.

- A, bí thư Lưu... Thật là tin vui bất ngờ, lần trước gặp mặt không biết bí thư Lưu sẽ tới Hải Châu công tác, sau khi tới Hải Châu phải để tôi làm trọn tình địa chủ nhé.

Trương Khác cười ha hả, người hơi khom xuống, coi như biểu thị sự cung kính, nhưng giọng điệu của y làm sắc mặt Lưu Văn Đào càng thêm khó coi.

Lời này ý gì, rõ ràng nói y mới là địa đầu xà ở Hải Châu, Tạ Kiếm Nam không rõ lần trước Lưu Văn Đào tình cờ gặp Trương Khác, thái độ như gây sự của y làm Tạ Kiếm Nam cảm thấy có chút áp lực.

Giả dối hàn huyên chốc lát, Vương Duy Quân tới nơi, Thiệu Chí Cương tháp tùng, bề ngoài vẫn rất hòa hợp, nhưng cả hai bên đều không chịu đựng nổi đối phương, nên mau chóng kiếm cớ cáo từ.

- Bọn chúng còn chưa chịu từ bỏ.

Vương Duy Quân nhìn đám Tiêu Minh Kiến lên xe rời đi, cảm khái nói:

- Tài phú từ dưới đất sinh ra đúng là làm người ta thất kinh.

Trương Khác đùa với Vương Duy Quân:

- Bí thư Vương muộn thế này rồi còn không phải vì chuyện này sao?

Vương Duy Quân cười hỏi:

- Cảm giác gặp mặt tân bí thư thành ủy Hải Châu ra sao?

- Ngửi một cái là biết ngưu tầm ngưu mã tầm mã rồi.

Tiến trình hợp tác giữa Khoa Vương, Hoa Hạ và NEC vô cùng thần tốc, ngày 18 thành lập viện nghiên cứu ở Kiến Nghiệp, ngày 25 thành lập tập đoàn điện khí Khoa Vương ở Hải Châu, Tân Khoa Vương không chỉ có được kỹ thuật và thiết bị sản xuất của NEC, mà còn được Hoa Hạ, Tạ Hán Minh, Tạ Kiếm Nam đầu tư 400 triệu, mua được nhà máy khu công nghiệp điện tử Kim Sơn với giá rẻ, có thể nói tạm thời đã quay lại bàn cờ.

Điều này có nghĩa là điện tử Gia Tín bị thiệt hại lớn, khiến cho cổ phiếu của Gia Tín ở Hong Kong càng thêm bấp bênh.

Tới Hải Châu nhậm chức mới được hai ngày Lưu Văn Đào rình rang tới tham dự lễ treo biển của điện khí Hoa Vương. Hoa Hạ, Khoa Vương NEC đều có địa vị khá cao trong nước, giới truyền thông lại lần nữa tụ tập ở Hải Châu, dát vàng lên mặt Lưu Văn Đào không ít.

Trương Khác hoài nghi thời cơ lựa chọn thành lập Tân Khoa Vương tựa hồ chuyên môn chuẩn bị tạo thế cho Lưu Văn Đào.

Ngày hôm đó Trương Khác cũng ở Hải Châu, cùng Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh thị sát nhà máy ở khu công nghiệp Cẩm Hồ, thậm chsi nghe được tiếng phát biểu oang oang của Lưu Văn Đào từ loa truyền ra.

- Khoa Vương là cái thuyền rách sửa đi sửa lại mà vẫn thủng, thế mà người ta nổi nhau nhảy lên thuyền.

Trương Khác thoải mái cười:

- Chu Phú Minh, Tô Dật Quần đổi sang Lưu Đào cũng chẳng thấy thông minh hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.