Đêm đã khuya, bầu trời ngoài cửa sổ phát tán ánh sáng mông lung mê hoặc, trong phòng chỉ có một chiếc đèn mờ mờ, Trương Khác thỏa mãn vuốt ve tấm lưng trợn mịn của Địch Đan Thanh:
- Cái nốt ruồi đó, ngay cả bản thân chị cũng đâu dễ dàng nhìn thấy được.
Địch Đan Thanh ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vô lại mang vẻ trêu tức của y, chẳng hề ngại ngùng nói:
- Chẳng lẽ chỉ có nam nhân biết tự sướng, nữ nhân không biết tự làm bản thân thư thái sao?
- Hả...
Trương Khác đột nhiên phát hiện ra cô gái Địch Đan Thanh nhu nhược kia đã biến mất rồi, thầm nghĩ, nữ nhân thay đổi thật là nhanh:
- Chị vừa khôi phục sức khỏe là lại bắt đầu nhe nanh múa vuốt rồi.
- Đúng đấy, đột nhiên phát hiện ra nam nhân cũng là thứ hay.
Địch Đan Thanh nằm trong lòng Trương Khác lười biếng duỗi mình một cái:
- A, nói sai rồi, nam nhân trước giờ chẳng phải là thứ tử tế.
Nhấc mình muốn đứng dậy.
- Sao thế?
Trương Khác thấy Địch Đan Thanh cúi người muốn nhặt y phục trên thảm, nắm lấy tay cô hỏi:
Địch Đan Thanh nhặt váy lên, che đi bầu ngực và khe sâu phía dưới, ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn Trương Khác.
- Sao thế?
Trương Khác hỏi lại, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, trong số những nữ nhân của y, chỉ có Địch Đan Thanh có được đôi mắt nhìn xuyên thấu lòng người này.
- Nữ nhân thật ngốc, có điều nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822108/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.