Tôn Tĩnh Mông xoa bụng, đáng thương nhìn Trương Khác chằm chằm, trông cô như một con mèo ngoan, hoàn toàn không có khí thế bưu hãn trừng mắt như vừa rồi.
Trương Khác rời khỏi Kiến Nghiệp gần 10 ngày, trong tủ lạnh ngoại trừ mì cùng trứng gà, không nhìn thấy đồ ăn nào khác. Trương Khác úp một tô mì Dương Xuân, luộc một quả trứng gà rồi đặt lên bàn cho Tôn Tĩnh Mông.
Trương Khác xem qua bài vở ngài mai cần thi rồi trở lại phòng khách, Tôn Tĩnh Mông cũng đã bỏ vào bụng tô mì và trái trứng luộc, thu dọn bát đũa xong cô lại ngồi vào bên cạnh Trương Khác, nhỏ giọng hỏi:
- Anh có thể đừng về phòng được không?
Bên ngoài tiếng sấm không ngừng, tia chớp không ngừng xé rách bầu trời đêm, hiếm khi thấy Tôn Tĩnh Mông có lúc sợ hãi, Trương Khác cười cười:
- Được thôi, ngày mai tôi thi hai môn, vốn cũng định thức đêm học một chút...
- Vậy được rồi, tôi đi tắm trước. Ăn bát mì mà chảy cả mồ hôi...
Tôn Tĩnh Mông nhẹ nhàng như một con nai xoay người vào phòng tắm, xuất phát từ sợ hãi, cô chỉ nửa khép cửa lại, và cũng không quên cảnh cáo Trương Khác:
- Nếu anh dám nhìn lén, cẩn thận tôi đâm mù mắt!
Đêm dông tố, nữ nhân trong phòng tắm, cửa nửa khép. Trương Khác nghĩ thầm, đây không phải tình cảnh thông thường trong tiểu thuyết sao? Nếu như lúc này có một tia sét làm tắt hết đèn trong phòng, Tôn Tĩnh Mông ở trong phòng tắm bị trượt chân, như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822034/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.