Khám Duy Đào cũng không thể tranh gì với phó chủ nhiệm văn phòng Quốc vụ viện. Người ta là cấp Chính bộ, muốn gặp Diệp Kiến Bân, một cuộc điện thoại là có thể gọi Diệp Kiến Bân qua đó rồi. Họ thì bị vứt lại chỗ này.
Tiệc đón gió qua đi, Tống Bồi Minh cũng cáo từ rời đi. Từ ngày đầu tiên bắt đầu hội hiệp đàm, ban đêm Đường Học Khiêm đều phải triệu tập lại các thành viên của đoàn đại biểu, để mà nắm rõ công tác cùng ngày.
Đường Học Khiêm đi, công tác này liền do Tống Bồi Minh chèo chống, như vậy mới có thể kịp thời phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề. Chỉ là công tác phải khổ cực chút. Trên tiệc cũng không thể uống nhiều rượu, phải có các hoạt động khác, tự nhiên cũng hết cách phân thân ra.
Cũng may công tác chiêu thương dẫn tư cũng đặc biệt được coi trọng, hội nghị này Tưởng Vi cũng phải kéo thân thể uể oải đích thân tham gia.
Sau bữa tiệc các quan viên của Tân Đình trở về phòng. Khám Duy Đào là bí thư, phòng có rộng hơn, có phòng khách. Đây là căn phòng sa hoa ở khách sạn Bán Đảo, nằm trên tầng 16, từ cửa sổ có thể thấy được đại dương xanh thẳm dưới bóng đêm.
- Chúng ta là khách không mời mà đến!
Khám Duy Đào khẽ than một tiếng:
- Mọi người cũng cảm nhận đượ điều này rồi chứ?
Đào Thư Nghệ thấy Khám Duy Đào nói như vậy cũng không phải là bực dọc. Mà là lo lắng.
Trước buổi tiệc là ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822024/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.