Khi xe rời ngõ Học Phủ, lại có một chiếc Buck đen đi theo, nếu chẳng phải nghe thấy Phó Tuấn ngồi ở phía trước dùng điện đàm liên lạc, Thôi Úc Mạn không biết một chiếc xe màu đen khác ở phía trước cũng đi cùng bọn họ.
Sợ hãi mệt mỏi cả một đêm, biết người đã được cứu ra, Thôi Úc Mạn không còn hoảng loạn nữa, xe rời khỏi thành phố thì cũng đã ngủ say.
Thôi Úc Mạn tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, xe đang chạy trên đường quốc lộ, không biết còn bao lâu nữa mới tới Kim Sơn, tấm chắn hạ xuống không thấy tình hình phía trước ra sao, quay sang thấy Địch Đan Thanh tựa đầu vào vai Trương Khác ngủ, còn ôm tay y, Trương Khác mặt tỳ vào cửa kính đang ngủ say, nhìn cảnh này giống như một đôi tình nhân.
Nhưng có điều Địch Đan Thanh trông thành thục hơn Trương Khác một chút, dù sao lớp thạc sĩ quản lý công thương có rất nhiều người là nhà doanh nghiệp thành đạt hoặc cao tầng quản lý công ty.
Thấy Trương Khác hơi nhúc nhích, Thôi Úc Mạng nhắm mắt lại vờ ngủ.
Trương Khác chỉ thấy nửa người tê tê, một lọn tóc phất phơ trước miệng, hương thơn thoang thoảng luồn vào mũi, quay đầu sang thấy Địch Đan Thanh ngủ như đứa trẻ con, thích rúc vào lòng người bên cạnh, còn ôm chặt lấy cánh tay Trương Khác, dù y có là chính nhân quân tử lúc này cũng liên tưởng tới hai bầu ngực trắng lóa đêm đó.
Cuối tháng 4 Kiến Nghiệp hơi nóng rồi, Địch Đan Thanh mặc áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821951/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.