Trương Khác căn dặn:
- Bên này khả năng liên hệ được với cảnh sát vũ trang cần anh tới phối hợp, anh đừng hành động vội.
Thôi Úc Mạn mặt đầm đìa nước mắt nhưng môi mím chặt, không để khóc ra tiếng, mọi người im lặng chờ đợi trong căng thẳng lo lắng, đại khái chứng bày tám phút sau, điện thoại trên bàn vang lên.
Trương Khác nhấc điện thoại, là giọng Thôi Văn Nghị:
- Cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam có một đơn vị trú ở giữa Kim Sơn và
Chương Châu, có thể điều người tới, đây là số điện thoại của đại tá Lê
Kiến Minh, cậu nhớ kỹ.
Tuy có thể nhớ được nhưng Trương Khác cẩn thận lấy giấy ghi lại, đặt điện thoại xuống hỏi Thôi Úc Mạn:
- Nhà cô giáo ở trong hệ thống quân đội à?
Thôi Úc Mạn lòng như lửa đốt, hỏi lại theo bản năng:
- Sao cậu biết?
Người đứng đầu tổng đội cảnh sát vũ trang Giang Nam là thiếu tướng hay đại tá thì Trương Khác không rõ, song chỉ 7-8 phút mà Thôi Văn Nghị đã có thể liên hệ với một vị đại tá chứng tỏ phải có liên quan rất sâu tới quân đội, nếu chẳng phải ban đầu ông ta không khẳng định lắm về việc dùng tới quan hệ cảnh sát vũ trang, Trương Khác còn đoán ông ta là cao tầng cảnh sát vũ trang.
Cảnh sát vũ trang tuy trước năm 96 luôn thuộc về bộ công an, nhưng tính chất bảo vệ là chính, nên quyết định có quan hệ mật thiết với phía quân đội hơn, rất nhiều tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821948/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.