Bên cạnh Thôi Úc Hằng còn có một thanh niên ăn mặc gọn gàng chừng 30, vừa ôm em gái, hắn vừa giới thiệu đồng nghiệp:
- Thế nào, nhìn thấy em gái tôi rồi không bảo tôi nói dối chứ? Gen tội của ba mẹ tôi không thể hiện chút nào trên người tôi nhưng tập trung hết lên em gái tôi đó. Em gái, đây là Chiêm Văn Minh, em gọi anh ta là Đại Chiêm là được, đồng nghiệp trong báo...
Thôi Úc Mạn hơi xấu hổ chào Đại Chiêm, rồi nũng nịu nói:
- Chẳng nói nguyên nhân gì cả, đột nhiên hấp tấp chạy tới Kiến Nghiệp là sao?
Thấy anh trai cùng đồng nghiệp tới, tất nhiên không phải vì nhớ cô em gái nhỏ này.
- Chuyện hôm qua em nói Đại Chiêm hiểu một chút, bọn anh bàn tính với nhau, thấy Chương Châu khả năng có tin tức quan trọng đề khai thác, hiện là lúc điều chỉnh chính sách, loại tin này sẽ có giá trị rất cao, nên sao không sốt ruột cho được? Nên anh mới đi ngay trong đêm.
Thôi Úc Hằng giờ mới có thời gian giải thích:
- Hôm qua vội lên tàu, không kịp nói cho em.
- Vậy sao anh không đi thẳng tới Chương Châu ấy?
Thôi Úc Mạn nghi hoặc:
- Em chẳng cảm thấy anh qua Kiến Nghiệp vì em chút nào.
Thôi Úc Hằng xoa đầu em gái:
- Nghe em kể thì cậu sinh viên đó có vẻ hiểu rất rõ tình hình ở Chương Châu, tài liệu trong tay bọn anh có hạn, cho nên mới tới Kiến Nghiệp tìm cậu sinh viên đó tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821939/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.