Trương Khác về tới Ảnh Loan Viên, y có chìa khóa phòng Hứa Tư, trực tiếp mở cửa đi vào, bên trong còn sáng đèn, Hứa Tư và Đường Thanh mỗi người ôm một cái gối ngủ trên ghế sô pha, khuôn mặt khi ngủ đều rất yên bình.
Đường Thanh miệng chóp chép, cái cằm thanh tú đã tròn trịa hơn một chút, má ít phúng phính hơn, vẻ non nớt đã mất dần, mỗi ngày một trở nên mê người. Hứa Tư càng có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh, gò má còn có vệt nước mắt chưa lau, không biết sau khi mình đi hai cô gái này nói chuyện gì?
Khẽ khép cửa lại, Trương Khác im lặng ngắm nhìn bức tranh hai cô gái ngủ trước mắt, khẽ buông mộ tiếng thở dài, làm cho hai cô gái thương tâm, đúng tạo nghiệt mà, Trương Khác sợ nhất Đường Thanh sẽ phất tay bỏ y mà đi, trong lòng hoảng hốt, sợ hãi không yên.
Cẩn thận không để đánh thức hai cô gái, chẳng may dẫm lên túi đồ ăn vặt trên sàn, Đường Thanh đã ngủ là rất khó tỉnh, Hứa Tư thì lại rất tỉnh, mở mắt ra, vặn lưng hỏi:
- Tĩnh Mông làm sao rồi?
- Không sao cả, là em và bác Tôn trao đổi tới tận bây giờ, lúc em đi thì cô ấy ngủ rồi.
Trương Khác ngồi xuống bên cạnh Hứa Tư, nắm lấy tay cô vuốt nhè nhẹ, đánh mắt sang phía Đường Thanh:
- Sau khi em đi cả hai nói chuyện gì?
- Còn nói chuyện gì được nữa, đem chuyện trái lòng cậu làm mấy năm qua kể cho cô ấy, cậu đi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821857/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.