- Hắc hắc, thường thôi thường thôi...
Trương Khác suy tính xem có nên dùng chiếc xe khác ít bắt mắt hay không, chứ đi đến đâu cũng có cảm giác có con mắt nhìn chằm chằm đằng sau không phải là ai cũng thích.
Tịch Nhược Lâm ôm một đống tài liệu đi tới, có hơi lơ đễnh, tới gần nhìn thấy đám Trương Khác giật nảy mình, luống cuống chào rồi trốn vào văn phòng, Trương Khác thấy vành mắt cô ta hơi đỏ, liền hỏi Thời Học Bân có chuyện gì.
- Vừa rồi nghe thấy chị ấy và tên Vương Hải Túc cãi nhau trong kia...
Thời Học Bân hiện giờ tất nhiên chẳng còn chút xíu thiện cảm nào với Vương Hải Túc.
Trương Khác không đem chuyện gặp Vương Hải Túc và Lâm Tuyết đi với nhau kể cho bọn họ, Đường Thanh nhìn thấy Đỗ Phi từ văn phòng đi ra, hỏi không chắc lắm:
- Các bạn có thiếu người không, có cần lao động miễn phí không?
Trương Khác ôm cổ Đường Thanh, vuốt mái tóc cô:
- Bọn họ bận tới mông bốc khỏi, chỉ bạn ngốc nghếch đi hỏi bọn họ có cần lao động miễn phí hay không?
Kỳ nghỉ đông dài cho dù muốn đi Tân Vu nghỉ phép cũng phải đợi trường đại học cao đẳng nội địa nghỉ phép mới được, Đường Thanh muốn ở lại bên Trương Khác, dù thi thoảng về Hải Châu an ủi nhớ nhung của cha mẹ, cũng sợ không việc gì làm quẩn chân Trương Khác, nếu có thể cùng Thịnh Hạ tới Cty Sáng Vực giúp đỡ thì quá tốt rồi.
Trò chuyện tới khuya Trương Khác đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821771/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.