Đưa Đường Thanh, Trần Phi Dung về nhà xong, Trương Khác lái xe về Tân Cẩm Viên.
Khi đi qua cảnh cổng thứ hai Trương Khác nhìn thấy Triệu Ti Minh đứngdưới đèn đường, đi về phía xe của mình, liền dừng xe lại, vẫy tay vớibảo vệ đang thò đầu ra, ý bảo với bọn họ bên này không có chuyện gì.
Trương Khác gác tay lên cửa sổ xe, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Cẩm Thành mấy năm qua làm gì để mày nhớ thù như vậy?
- Thù?
Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn trời, tức cười nói:
- Nếu nói tới nhớ thù, có lẽ là Cẩm Thành nhớ thù mới đúng, con người tôi rất ít khi chịu thua thiệt.
- Vậy vì sao có món lợi lớn như vậy mà mày không chiếm lấy lại ngồi yên nhìn Cẩm Thành rơi vào tuyệt cảnh?
- Mày nghĩ như vậy hả?
Trương Khác trầm ngâm một lúc nói:
- Có thể mày cho rằng làm ăn không cần nguyên tắc, nhưng tao thì khác,làm ăn không phải cứ thấy lợi là lăn vào. So với trút giận lên ngườikhác, không bằng nghĩ lại bản thân, mày nghĩ xem những chuyện Cẩm Thànhlàm mấy năm qua có đáng để tao đưa tay ra viện trợ không?
Ánh mắt y trở nên sắc bén, thong thả nói:
- Tao nghĩ ba mày đã chuẩn bị tâm lý rồi, hại người khác thì có lúc bịngười khác hại thôi, Cẩm Thành một khi không cầm cự nổi, sẽ nhiều kẻ ném đá xuống giếng lắm đấy, mày đừng trách tao khoanh tay ngồi nhìn.
Triểu Ti Minh ủ rũ lùi lại, hắn đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821458/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.