Phó Tuấn đi tới nói Liễu Chí Quân gọi điện tới, Trương Khác đành vội tạm biệt Trần Tĩnh, cầm chiếc di động khác nói chuyện với Liễu Chí Quân, thì ra hắn mời Trương Khác tới Kiến Nghiệp thì ăn cơm.
Liễu Chí Quân mời khách, đây tuyệt đối không phải là bữa cơm thoái mái, Trương Khác liền nói với hắn giờ máy bay hạ cánh.
Đợi Trương Khác cúp điện thoại, Hứa Tư hỏi:
- Liễu Chí Quân tìm cậu có chuyện gì? Liệu có phải bí thư Đào Tấn muốn tìm cậu.
Trương Khác giả bộ thầy bói bấm ngón tay, còn nghiêm trang phán:
- Em tính ra rồi, có vài việc sau.
~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Máy bay xuyên qua tầng mây dầy, từ cửa kính nhìn ra ngoài, mặt biển dưới ánh hoàng hôn có vẻ đẹp không nói lên lời.
Trương Khác thu ánh mắt lại, Hứa Tư ngồi ghế sát lối đi, tay chống cằm ngắm đại dương xanh thẳm bên ngoài, chiếc đầu đặt trước ngực Trương Khác, đeo kính gọng đen, hàng mi cong tựa hồ chạm vào mặt kính, Trước Khác đưa tay gỡ kính ra, ngắm nhìn dung nhan làm người ra tiêu hồn ấy.
- Nhìn gì vậy?
Bất kể thân thuộc tới mức nào, bị Trương Khác nhìn chăm chú, Hứa Tư vẫn có chút ngượng ngùng, né tránh ánh mắt mang tình cảm nóng bỏng ấy, dựa lên vai y, nói nhỏ:
- Trong điện thoại Trần Tĩnh nói gì thế?
- Cô ấy cũng chẳng nói nhiều lắm.
Trương Khác ngửi mùi hương nhẹ trên tóc Hứa Tứ, hơi quay đầu sang tựa cằm lên tóc cô:
- Bình thường mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821341/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.