Tôn Tĩnh Mông xác một đôi dép kiểu nữ đi vào:
- Anh đi tạm cái này đi.
Trương Khác không ngại, chỉ là Tôn Tĩnh Mông cởi quần tất ra, dưới cái váy chỉ che tới gối là đôi chân dài trắng trẻo, trong đêm tuyết bốn bề vắng lặng cực kỳ khơi gợi ý tưởng không hay.
- Thế nào đẹp không, có cần cho anh xem thêm một chút không?
Tôn Tĩnh Mông kéo váy lên thêm một chút, Trương Khác lắc đầu, vội lấy nghị lực thu lại ánh mắt luyến tiếc.
Đôi chân này nam nhân nào nhìn thấy nó cũng cam tâm để cho nó dày vò, nếu có khả năng, Trương Khác cũng chẳng muốn làm Liễu Hạ Huệ.
Tôn Tĩnh Mông cười ngọt ngào:
- Nhìn con mắt hau háu của anh kìa, cho anh nhìn chút là sướng lắm rồi, nếu anh có ý đồ gì, đừng nói chân phải bị gãy, cẩn thận cái chân thứ ba của anh cũng đi luôn...
Giọng cố ý làm ra vẻ êm ái, nhưng lời nói lại khiến người ta sởn gai ốc.
- Tôi làm gì có gan, tôi sợ cô có ý đồ gì với tôi thì có.
Trương Khác thầm nghĩ:" Thì ra cô ả này biết chân thứ ba là cái gì, đồ gian xảo" nói đầy vô tội:
- Hay là tôi ra ngoài lấy rượu nhé?
- Hi hi, anh nhớ hộ nhé, nếu tôi uống say có ý đồ gì với anh, anh nhớ phải chống cự đấy.
Tôn Tĩnh Mông cười khúc khích:
- Tôi đi lấy rượu, không để chân anh bị lạnh được.
Trước khi đi còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821220/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.