Hứa Duy đứng ở bên giúp Giang Đại Nhi, Tôn Tĩnh Hương cầm áo khoác, thi thoảng có chàng trai tới bắt chuyện, cô chỉ đáp câu được câu chăng, chẳng để ý.
Tôn Thượng Nghĩa tự hào khoe:
- Tĩnh Mông chơi bóng bàn còn hay hơn nữa! Khi chúng tôi mới tới Hong Kong thì đều ở trong đại trạch, Cát gia quản giáo rất nghiêm, thời gian giải trí hai chị em chúng đều ở trong phòng chơi bóng bàn.
Tôn Tĩnh Mông diễm lệ nóng bỏng, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới toàn là gai, Trương Khác nghĩ chắc chỉ loại thích bị ngược đãi như Cát Ấm Quân mới bám dính lấy, người khác chỉ sợ bị thủ đoạn không ngờ tới của cô ta hành chết đi sống lại rồi.
Trương Khác thấy Giang Đại Nhi đang chơi tới hăng say, hỏi Hứa Tư:
- Hay chúng ta đi trước, bỏ bọn họ ở đây?
Hứa Tư không nhìn thấy tình hình bên trong, gọi Hứa Duy, nhân viên quây ở cửa thấy các lão đại của công ty tới đều tự giác nhường đường, Hứa Tư đi tới giúp Hứa Duy cầm áo khoác, hỏi Tôn Tĩnh Hương:
- Mọi người định chơi tới khi nào?
Tôn Tĩnh Hương quay đầu nhìn ra cửa:
- Bàn chuyện xong rồi hả?
Liền đặt vợt lên bàn, xin lỗi nhân viên đội tiếp theo:
- Rất xin lỗi, muộn quá rồi, sau này có cơ hội chúng ta chơi tiếp.
Hai chàng trai đó thống khố trút uất hận lên tổ trước, khó khăn lắm mới đợi tới lượt mình, đả kích này với họ thật quá lớn.
Tới bãi đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821180/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.