Phó Tuấn lái xe rất chắc, thoáng cái bỏ chiếc taxi lại.
Ngả Mặc tiếc nuối nói:
- Trần tiểu thư còn nói tối nay đưa chúng ta đi quán bar.
Trương Khác cười:
- Những lời mang tính lễ tiết đó chỉ nghe thôi, không phải chúng tôi đang đưa đồng chí A Mặc đi quán bar chơi hay sao?
Trần Tín Sinh đùa:
- Còn điều nữa, tốt nhất đồng chí đừng có nảy ý đồ với nữ nhân của người khác.
Hoàn toàn không còn vẻ cậu nệ trên bữa tiệc.
Xe đi tới giữa ngõ Đan Tỉnh và tòa nhà Phủ Thiên, nhìn thấy một chiếc taxi đỗ lại trước một quán bar, Trần Tĩnh tay cầm ví xuống xe, bị ánh đèn xanh đỏ chiếu lên, có một vẻ gợi cảm của cô gái văn phòng cô đơn trong đêm.
Phó Tuấn lái xe vào bãi đỗ tòa nhà Phủ Thiên, Trương Khác xuống xe vẫn nhìn về phía quán bar đó, cảm thấy kỳ quái, trạch viện trước sau Bát Cẩm Trân cũng là của Cẩm Hồ, không biết vài ba tháng đã thành quán bar rồi.
- Oa, Hải Châu còn có chỗ đẹp thế này à?
Ngải Mặc trách Trương Khác:
- Hải Châu có chỗ thế này mà cậu lại vờ như không biết.
- Tôi không biết thật, tới ba tháng rồi tôi không tới đây, thay đổi lớn quá.
Trương Khác giang tay tỏ vẻ vô tội.
Trần Tín Sinh cũng tặc lưỡi khen:
- Nhìn bên ngoài trông rất phong cách, không biết bên trong ra sao.
Trương Khác quyết định bảo tồn lại kiến trúc cổ Sa Điền, đợi sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821157/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.