- Cười gì mà đắc ý thế hả?
Hứa Tư dọn dẹp đống báo bửa bộn trên bàn, thấy y cười rất quỷ dị, tò mò hỏi.
Trương Khác tất nhiên không nói suy nghĩ xấu xa của mình ra, khoanh chân ngồi nhìn Hứa Tư dọn dẹp phòng.
Hứa Tư quấn mái tóc dài lên, dùng một kẹp tóc màu tím cặp lại, cúi người thu dọn, cặp mông tròn căng chặt dưới lớp quần cà phê, lộ rõ sự đàn hồi mê người, Trương Khác do dự không biết có nên đưa chân ra chạm vào mông cô cảm thụ một chút hay không.
Hứa Tư mặc trang phục nhẹ mùa thu, tư thế gập người này càng làm đường nét thêm mê đắm, không biết ông trời tốn bao nhiêu tâm tư tạo ra được một giai nhất như thế.
Trương Khác rất muốn bế cô lên gác khinh bạc một phen, có điều nhìn nụ cười trên mặt của cô làm động lòng ngây ra, cho dù chỉ là việc làm rất nhỏ, cũng có thể cảm thụ được cô bỏ hết tâm y của mình vào đó, tình cảm ấy làm Trương Khác thấy hổ thẹn vì suy nghĩ vừa nãy, Hứa Tư xứng đáng được nam nhân toàn tâm toàn ý yêu thương, còn mình quá đa tình.
- Nhìn gì thế?
Hứa Tư quay đầu lại, thấy Trương Khác nhìn mình ngây ngất, nở nụ cười ôn nhu tận xương cốt.
Áy náy chỉ thoáng qua thôi, Trương Khác nuốt nước bọt:
- Có thể suy tính đêm nay tăng ca không?
- Không được.
Hứa Tư má đỏ ửng, vẻ thẹn thùng dưới ánh nắng ban mai mang sự dụ hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821146/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.