Hắn không hiểu đạo lý trong đó, buổi sáng Ái Đạt im lặng không chỉ gây áp lực tâm lý cho Khoa Vương mà còn cho cả doanh nghiệp khác, buổi chiều Ái Đạt vừa ra tay là hô giá cao ngất ngưởng, tỏ ý quyết tâm tới cùng, tất nhiên không ai dám tranh với Ái Đạt.
Thực ra không phải hắn không hiểu mà là hắn không cam tâm.
Tạ Kiếm vỗ vai Tạ Chiêm:
- Trương Khác là kẻ khó dây, không phải bây giờ anh mới biết, tiếp theo là lúc phải phấn chấn tinh thần lên, chuyện phải làm nhiều lắm, còn phải đề phòng y đâm sau lưng. Tôi nói trước như thế, đừng để tới lúc đó tôi ép mọi người quá đáng.
Tạ Chiêm chửi bới:
- Mẹ nó lũ sản xuất linh kiện ở Hải Châu cùng một bọn với Ái Đạt, mua cũng được, nhưng phải trả tiền trước, càng chẳng nói tới C-Cube, TI, Sony nữa, như thế ở khâu linh kiện, chúng ta không dành ra được đồng nào...
Nói tới cái này là hắn nổi điên, trước kia hắn làm máy chơi game có nhà máy nào không cho 3 tháng thanh toán tiền hàng? Nhưng Ái Đạt với những nhà cung ứng đó đều tiền trao cháo múc luôn, Khoa Vương chẳng lẽ đòi hỏi hơn được:
- Linh kiện phải mua trước một tháng, như thế chiếm dụng tài chính lưu động của chúng ta một tháng, tương ứng 100 triệu, sau này sản lượng tăng lên 20 vạn chiếc, riêng tài chính lưu động đã cần 400 triệu..
Trương Khác vì hỗ trợ nghành công nghiệp điện tử ở Hải Châu phát triển, không chỉ giúp đỡ kỹ thuật, còn cấm chỉ mua hàng nợ tiền. Ngoài ra khi khảo sát nhà cung ứng, trừ chất lượng, còn tham gia vào quản lý sản xuất, thúc đẩy những doanh nghiệp đó thăng cấp cùng Ái Đạt.
Trừ chip giải mã, mắt đọc là hai linh kiện hạch tâm nhất, Hải Châu đã hình thành chuỗi cung ứng linh kiện hoàn thiện.
Nếu Khoa Vương không muốn mượn chuỗi cung ứng này, phải tới Quảng Đông tìm nhà cung ứng, trước tiên chu kỳ cung cấp hàng tăng lên 7 ngày, vận chuyển khiến giá thành tăng cao, chất lượng cũng khó khống chế.
Vậy nên sử dụng chuỗi cung ứng ở Hải Châu là chắc chắn, Tạ Kiếm Nam chống cằm nói:
- Như vậy chúng ta cần đề phòng Trương Khác giờ trò ở chuỗi cung ứng này, trước kia sản lượng ít còn dễ, giờ nếu Ái Đạt vơ hàng của chuỗi cung ứng, sẽ đủ chúng ta khóc vài ngày, không thể phụ thuộc vào mỗi Hải Châu được, phải liên hệ cả với phía Sơn Đông.
Trần Tĩnh về hơn một năm rồi, từng định tới Hải Thái công tác, về sau ở lại giúp cha, nhưng Trần Gia Thiện chỉ để cô đi thực tập, không cho cô cải cách gì hết, vì ông ta cho rằng con gái mình chưa đủ kinh nghiệm ứng phó với thị trường trong nước.
Đại khái mấy ngày này Trần Tĩnh mới hiểu được chỗ hiểm ác thực sự trên thương trường.
Tạ Chiêm gật gù:
- Điều này tôi biết, đã tiến hành phần nào rồi, tôi sẽ bỏ thời gian đi một chuyến, chỗ yếu nhất của chúng ta là bảng mạch, cái này Ái Đạt tự thiết kế được...
Bỏ qua chip giải mã, mắt đọc có thể nói trong ngành sản xuất đầu đĩa, vấn đề chất lượng chủ yếu nảy sinh ở tính ổn định và thiết kế bảng mạch.
Sản xuất đầu đĩa hiện nay đã đơn giản hóa tới mức chỉ cần có tiền thuê vài ba nông dân cũng lắp được một cái, đơn giản thì đơn giản đấy, nhưng hậu quả rất rõ ràng nó kiềm chế nhiệt tình đầu tư phát triển kỹ thuật của doanh nghiệp.
Tạ Kiếm Nam phải thừa nhận, về kỹ thuật Ái Đạt có thực lực rất mạnh, nhưng hắn không cho rằng đó là nhân tố cạnh tranh quan trọng trong thị trường hiện nay, giống số đông, hắn cho rằng marketing là vua, chẳng qua Khoa Vương đúng là cần tăng cường hơn ở phương diện này.
Dù sao Khoa Vương đi sau Ái Đạt một năm, Tạ Kiếm Nam không vì điều này mà mất tự tin.
Lúc này Tạ Kiếm Nam nhận ra không thấy Triệu Ti Minh đâu, liền hỏi Tạ Chiêm, Tạ Chiêm giang tay:
- Tôi và giám đốc Úc tới hội trường, không chú ý hắn đi đâu, hắn cũng không nói.
Triệu Cẩm Vinh nhét con trai vào Khoa Vương là để rèn luyện kỳ vọng thành tài, dù sao Khoa Vương đặt trên đất Hải Châu, phải dựa vào địa đầu xà Triệu Cẩm Vinh, Tạ Kiếm Nam tất nhiên phải giúp chiếu cố tốt cho con ông ta.
Triệu Ti Minh nếu chẳng phải năm ngoái bị đuổi học nhốt vào trường cải tạo thanh thiếu niên một thời gian, giờ không chừng vẫn đang ở trường gây họa người khác, bị chỉnh như thế, trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.
Tạ Kiếm Nam vừa định gọi điện thì Triệu Ti Minh ở ngoài đẩy cửa đi vào.
- Cậu đi đâu đấy?
- À, đi mua báo, gần đây không có nên phải đi xa một chút.
Triệu Ti Minh đưa một chồng báo ra:
- Tạm thời chỉ có hai tờ báo có bài đăng thôi.
Nghĩ tới mua báo là tiến bộ so với trước kia rồi, Tạ Kiếm Nam cười nói:
- Tôi cũng đang muốn xem báo tối viết cuộc phỏng vấn trưa ra sao đây.
Xem xong Tạ Kiếm Nam hối hận ngay, không nên xem cái này trước lễ họp báo mới đúng, báo Tề Lỗ còn đỡ một chút, Nhật báo Bắc Kinh không nể nang gì, viết bài cực lâm ly bi đát, nửa bài viết nói về chuyện đám Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương, liên hệ Ái Đạt bỏ tranh Tiêu Vương liên hệt với sự trỗi dậy bất ngờ của Khoa Vương, nói Khoa Vương có hiềm nghi trộm cơ mật thương nghiệp của đối thủ.
Nhật báo Bắc Kinh thuộc phòng tuyên truyền thành ủy Bắc Kinh, đám Tạ Kiếm Nam, Lưu Minh Huy chỉ tính đến nguồn lực quảng cáo của ĐTH TW, nhưng quên mất truyền thông địa phương có mưu cầu lợi ích riêng, không nhìn thấy những mâu thuẫn tồn tại giữa ĐTH TW và truyền thông địa phương.
Ái Đạt năm 96 đăng ký quảng cáo ở Nhật báo Bắc Kinh tới mấy chục vạn, khi Ái Đạt và Khoa Vương tranh chấp, họ tất nhiên có lập trường của mình.
Tạ Kiếm Nam nhớ lại lúc Khoa Vương đoạt Tiêu Vương các đại biểu doanh nghiệp đứng dậy vỗ tay, chỉ có Trương Khác bình tĩnh như không ngồi cười, không ngờ chuyện xấu tới thật nhanh.
- Còn may.
Tạ Kiếm Nam cố làm ra vẻ thoải mái rất phong độ nói:
- Nhà phân phối không vì cái gọi là đạo đức nghề nghiệp mơ hồ mà do dự, loại chuyện này không cần đi giải thích, càng dây dưa càng lọt vào bẫy của y.
- Cuộc họp báo liệu có phóng viên làm khó không?
Trần Tĩnh lo lắng hỏi:
- Đó là cuộc họp báo của ĐTH TW, bọn họ không tự phá hỏng đâu.
Tạ Kiếm Nam không lo lắng chuyện này, hắn đang suy tính có nên thành lập phòng ban chuyên ứng phó với truyền thông không, đây là vũ khí sắc bén có thể tận dụng. Ở Ái Đạt năm ngoái chuyên môn để Tương Vi phụ trách phương diện này, nên khi đó Ái Đạt không lo có kẻ cố ý làm khó.
Trương Khác biết cuộc họp báo tiếp theo không có phóng viên nào dám khiêu chiến quyền uy của ĐTH TW cố ý gây khó dễ cho Tạ Kiếm Nam, trả lại thẻ cho Giản Chí Khang.
Trần Tín Sinh sau khi biết được tình hình gọi điện mới Trương Khác ăn cơm, Hứa Tư, Đinh Hòe, Mã Hải Long đang ở công ty TI bàn việc, cho nên đi cùng hắn tới chỗ ăn cơm luôn.
Văn phòng khu Hoa Bắc có hai chiếc xe hơi, một để cho đám Tô Tân Đông, một buổi trưa Mã Hải Long chở Hứa Tư tới Cty TI, ba người Trương Khác bắt xa tới Tam Lý Truân.
Suốt cả ngày hôm nay trời nổi gió, vừa ra khỏi ĐTH nhiệt độ tụt giảm mạnh, Hải Châu lúc này nhiệt độ chừng 13 - 14 độ, còn Bắc Kinh băng đã đóng kín mặt sông rồi, người cứ run cầm cập, chui vào xe lại thấy nóng.
Mùa đông ở Bắc Kinh là thế đấy, người phương nam tới Bắc Kinh làm việc nếu không quen cách ăn mặc bên ngoài mặc áo khoác dầy, bên trong mặc áo sơ mi mỏng, thì sẽ thấy ngoài phòng lạnh, trong phòng nóng.
Tới quán ăn Nhật hôm nọ, nhóm Trần Tín Sinh, Hứa Tư đều đã ở đó rồi, Trương Khác từ xe ra lạnh muốn đóng băng luôn, trong phòng tuy có lò sưởi, ngồi một lúc chưa hồi phục lại.
- Tôi rất kỳ vọng năm tới Ái Đạt duy trì được huy hoàng của năm qua.
Trần Tín Sinh mời mọi người vào chỗ:
- Chiêu này của Ái Đạt rất đẹp.
- Tôi cho rằng anh còn tiếp tục đợi chứ.
Trương Khác xoa xoa tay, ngồi xuống bên Hứa Tư, hỏi:
- Chiêu nào của chúng tôi đẹp?
- Xử lý sự kiện chuyển công ty, cả sáng không giơ biển, hình thành sự đối lập sắc nét, khơi lên tò mò của giới truyền thông. Khi đó tôi đang gọi điện cho Trương Á Bình, thiếu chút nữa không nhịn được muốn chạy tới xem mọi người làm gì.
Trần Tín Sinh cười vui vẻ:
- Tôi bảo nhân viên mua báo, có 27 tờ báo tối khuynh hướng đồng tình với Ái Đạt, tôi nghĩ các tờ báo khác đa phần sẽ có lập trường này.
- Giành được sự đồng tình của đa số phải nói là một kỹ năng sống.
Trương Khác nói rất thực:
Trần Tín Sinh tán đồng:
- Năm nay truyền thống nhớ tới Khoa Vương cũng không quên Ái Đạt, có điều hiện Ái Đạt không cần thêm chút danh tiếng nữa rồi.
- Tăng thêm một chút là tốt.
Trương Khác cầm lấy thực đơn:
- Nói ra thì so với cách oanh tạc mù mịt trời đất, tôi thích cách mưa dầm thấm lâu hơn.
- Nhưng có vẻ Khác thiếu gia còn cố ý lộ một sơ hở, Giang tiểu thư không đi cùng.
Giang Đại Nhi là đại sứ hình tượng của Ái Đạt, nếu Ái Đạt muốn cạnh trạnh Tiêu Vương, làm gì có chuyện không mang cô đi tuyền truyền, Trương Khác lắc đầu:
- Đại Nhi có chuyện riêng của cô ấy, không nên vị chuyện vô vị này làm phiền. Cũng không thể nói là sơ hở, con người có góc chết tư duy, tôi có lộ ra hàng trăm sơ hở hắn cũng không nhìn thấy.
- Đúng thế, quá mức mê tín vào thủ đoạn thị trường, 350 triệu này không đáng.
Trần Tín Sinh kết luận.
- Hiện giờ ra phố Bắc Kinh, tùy tiện hỏi 100 người thì có tới 80 biết tới tên Ái Đạt rồi, Ái Đạt đúng là không cần tốn thêm tiền nâng lên 100 nữa, giữ mức độ như thế này là cần thiết. Nếu giá Tiêu Vương thấp hơn, Ái Đạt sẽ cạnh tranh, còn đúng như anh Trần nói, 350 triệu là không đáng.
Trương Khác chỉ vài món ăn hỏi ý Hứa Tư, Tạ Vãn Tình:
- Hiện tại Ái Đạt cần là bồi dưỡng lòng trung thành của người tiêu dùng, mục tiêu của Ái Đạt không phải chỉ nghĩ mỗi đầu đĩa.
Trần Tính Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Người Trung Quốc không phải chú trọng "tri hành hợp nhất" sao, tôi tiếp xúc với không ít người, nhưng không gặp mấy người thực hiện được..
*** Hiểu biết và thực hành phải đi đôi với nhau: Tư tưởng trọng tâm trong Tâm Học của Vương Dương Minh, đọc Quan Cư Nhất Phẩm nếu muốn hiểu thấu đáo.
- Ai cũng biết cũng nói nhưng làm được không dễ.
- Có vài chuyện tôi không nên hỏi, nhưng không kìm được nữa, bước tiếp theo Khoa Vương chắc chắn sẽ chiếm đoạt mạng lưới tiêu thụ của Ái Đạt, Ái Đạt sẽ phản ứng ra sao? Chiến tranh giá cả à?
Trần Tín Sinh biết Ái Đạt có ưu thế về giá, chiến tranh giá cả chắc chắn là quần bài chủ lực của Trương Khác, hiện chỉ có Tân Khoa miễn cưỡng chống lại được, Khoa Vương cùng với doanh nghiệp hạng hai hạng ba khác sẽ đại bại.
- Lợi dụng ưu thế giá thành phát động cuộc chiến giá cả đánh gục toàn bộ đối thủ cạnh tranh sao?
Trương Khác lắc đầu:
- Ái Đạt không muốn làm đồ tể, vả lại chiến tranh giá cả không có mấy dư vị, dù có chiếm được 98% thị trường, thì chưa kịp hưởng thụ lợi nhuận lũng đoạn VCD đã bị đào thải rồi. Lúc này tốt nhất là ngậm miệng kiếm tiền, bọn họ muốn đánh thì Ái Đại sẽ theo thôi.
Trương Khác vĩnh viễn không coi Khoa Vương là đối thủ cạnh tranh chân chính, không cần phải dùng thủ đoạn kịch liệt như thế.
- Vậy Ái Đạt có chuẩn bị khá sao?
Trần Tín Sinh càng hiếu kỳ hơn.
- Anh thực sự một chút kiên nhẫn cũng không có à?
- Ha ha ha...
Trần Tín Sinh cười ngượng, Trương Khác muốn hợp tác với TI sản xuất mắt đọc, không có chút gì đó cụ thể, hắn không tiện làm công tác với tổng bộ.
- Nửa tháng nữa Ái Đạt sẽ tổ chức đại hội nhà phân phối, khi ấy mong anh, Trương Á Bình, ông Ngải Mặc và cả phía Sony cũng tới.
- Còn tận nửa tháng nữa.
Trần Tín Sinh khổ não vỗ đầu, Ái Đạt tổ chức đại hội nhà phân phối đưa ra chiêu sát thụ, ngăn chặn mang lưới tiêu thụ thất thoát là chuyện quá bình thường:
- Tôi sẽ tốn rất nhiều tế bào não vì suy nghĩ đây.
- Nếu anh không đợi được thì hay là tôi mời anh mai tới Hải Châu một chuyến?
Trương Khác cười híp mắt nói:
- Sẽ có thứ tôi kỳ vọng thấy chứ?
- Ai mà biết kỳ vọng của anh cao tới mức nào?
Trương Khác càng tỏ ra thần bí:
- Có điều người của Khoa Vương sẽ tới bái phỏng anh đấy, anh không ra mặt sao?
- Có giám đốc phòng linh kiện phụ trách rồi, tôi lười một chuyến vậy, vả lại tới Hải Châu cũng có thể thuận tiện xem qua Khoa Vương thế nào, xem liệu có giống Ái Đạt lần đầu tôi thấy không?
- Nói thật tình, Khoa Vương hiện nay hơn Ái Đạt ngày đó nhiều.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
Mặc dù có tiếng nói không hài hòa, nhưng bắt đầu từ tối hôm đó, điện tự Khoa Vương chắn chắn là tiêu điểm truyền thông toàn quốc chú ý nhất.
Không biết văn phòng Hải Châu trú tại Bắc Kinh có dốc toàn quân ra hỗ trợ thanh thế cho đám Tạ Kiếm Nam hay không.
Năm ngoái vào thời gian này chủ nhiệm văn phòng La Kinh tất bật chạy qua chạy lại làm người ta rất cảm động.
Theo Trương Khác biết, đại biểu của Phillips, C-Cube, Sony đều đã đi bái phỏng Tạ Kiếm Nam, Trần Tín Sinh mặc dù không ra mặt, vẫn phái giám đốc phòng linh kiện đi.
Tư giao là tư giao, làm ăn là làm ăn, mặc dù Trần Tín Sinh không đánh giá cao tương lai của Khoa Vương, nhưng không thể phủ nhận năm tới Khoa Vương sẽ là một trong số doanh nghiệp điện tử nóng nhất, ở hai linh kiện mấu chốt, Khoa Vương đáng được hưởng giá ưu đãi giống Tân Khoa và Bộ Bộ Cao.
Trương Khác để Tô Tân Đông, Triệu Hải Chu ở lại Bắc Kinh hai ngày xem tình hình, Mã Hải Long phối hợp với bọn họ, y và những người khác 9 giờ sáng hôm sau bay về Hải Châu, mời cả Trần Tín Sinh đi theo.
Trần Tín Sinh lần trước tới Hải Châu là trước Tết năm 96, khi ấy khu công nghiệp điện tử trấn Ích Long mới có quy mô sơ bộ, hiện quy mô đã đạt trên 4000 mẫu, trừ mắt đọc và chip giải mã, nơi này quy tụ toàn bộ nhà máy sản xuất linh kiện phục vụ sản xuất đầu đĩa.
Xưởng lắp ráp của Khoa Vương cũng chuyển vào đây, Trương Khác tất nhiên không ngăn cản, Hải Châu còn vài doanh nghiệp lắp ráp đầu đĩa khác, nhưng chủ yếu làm hàng giả nên không có mặt ở nơi này, ngoài ra còn có nhà máy sản xuất đĩa của đám Thiệu Chí Cương.
- Gần như hình thành chuỗi công nghiệp đầu đĩa hoàn chỉnh rồi.
Trần Tín Sinh cảm khái nói.
Kiến trúc cao nhất trong khu công nghiệp là văn phòng của Ái Đạt, cao sáu tầng, đứng trên tầng cao nhất có thể nhìn bao quát toàn bộ khu.
Đứng trên ban công tầng cao nhất, Trần Tín Sinh nhìn thấy phía nam nhà máy Ái Đạt vốn có hơn 1000 mẫu đất vốn được Ái Đạt giữ lại phát triển, hiện đã xây văn phòng, nhà xưởng gần xong, liền hỏi Trương Khác:
- Ái Đạt chuẩn bị làm gì ở đó?
- Sau khi xây xong, nhà máy linh kiện sẽ chuyển vào đó.
Trần Tín Sinh cười hỏi:
- Có phải cũng định đưa cả nhà máy sản xuất mắt đọc vào đó không?
- Ha ha, Ái Đạt còn một số kế hoạch khác, hạng mục mắt đọc đàm phán không thành, chúng tôi sẽ cân nhắc hạng mục thiết bị học tập cầm tay.
Kỳ thực Ái Đạt đã lên kế hoạch này sẵn rồi dù hạng mục mắt đọc có thành không vẫn làm, Trương Khác nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chỉ cần TI quyết tâm hợp tác với chúng tôi, những nhà xưởng này sẽ dùng được ngay.
- Nhưng liệu Ái Đạt có điều kiện theo kịp công nghệ đèn laze không?
Đôi khi có một số kỹ thuật về lý luận không khó nắm bắt, nhưng điều kiện công nghệ của nhà máy trong nước quá tệ, sản phẩm sản xuất ra chất lượng không ổn định, căn bản không thể cạnh tranh với nước ngoài.
Trương Khác thành thực nói:
- Ở phương diện này nhà máy đang cải thiện, đương nhiên vẫn thua kém, cần TI phái người chỉ đao.
- Ha ha, xem ra Khác thiếu gia rất tự tin có thể làm tôi động lòng.
Thấy Trương Khác có lòng tin xây nhà máy liên doanh như thế, lòng hiếu kỳ của Trần Tín Sinh đã lên tới cực điểm, nhưng Trương Khác rất kiên nhẫn đưa hắn đi tham quan khu công nghiệp, Trần Tín Sinh không nhịn nổi oán trách:
- Tò mò dày vò người ta lắm đấy, cậu biết không hả?
- Phải để thời gian cho Đinh Hòe chuẩn bị chứ, thôi được giờ chúng ta tới công ty khoa kỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]