Đường sắt từ Tân Vu tới Hải Châu phải rẽ vòng một đường cong lớn, tối lên tàu hỏa lúc bảy giờ, bảy giờ sáng hôm sau mới tới được Tân Vu, đấy là còn mong tàu không bị chậm, trong ấn tượng của Trương Khác thời đó tàu hỏa chưa bao giờ không bị chậm.
Tính theo đường thẳng từ Hải Châu tới Tân Vu có hơn 300 km, phải vòng qua tỉnh thành, ít nhất hơn 100 km.
Dù sao ngồi tầu hỏa cũng tiện nhất, ngủ một giấc là tới nôi rồi, cho dù có trễ một hai tiếng cũng không lỡ việc ban ngày, mà ở trong khoang tàu cũng có thể làm việc.
Trương Khác đau khổ lái xe đưa Tạ Vãn Tình về thành phố, không kịp ăn tối nữa rồi, lên tàu, đợi tàu chuyển bánh, bảo Phó Tuấn úp cho hộp mỳ, ròi cầm kế hoạch tuyên truyền thị trường năm sau bắt đầu đọc.
Ái Đạt năm ngoái đoạt Tiêu Vương, vừa thu được thành tích thị trường chói lòa, cũng khiến Ái Đạt chiêu mộ được một nhóm tinh anh marketing vào phòng thị trường, phương án này có thể nói là toàn mỹ, Trương Khác không nhìn ra chỗ nào để sửa.
Thấy mỳ đã được, Trương Khác ném bản kế hoạch sang một bên, bắt đầu ăn sùm sụp.
- Khác thiếu, bản phương án đó thế nào?
Dương Vân hơi lo hỏi:
"Ừm, ừm" Trương Khác bụng đói meo, chỉ lo cho mỳ vào mồm, không rảnh trả lời hắn, đến khi chén bay bát mỳ, húp hết cả nước mới thở hắt ra xoa bụng nói:
- Ăn sáng lúc 10 giờ, tới giờ hơn 8 tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821103/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.