Bốn người Phó Tuấn không cần biết chuyện gì xảy ra, lập tức đi theo cẩn thận che ô cho Trương Khác, hết sức tận tụy.
Đợi Trương Khác đi xa rồi, cô bé kia mới như tỉnh lại, lẩm bẩm:
- Người này kỳ lạ thật.
Cậu con trai thì cảm thấy bị Trương Khác làm mất mặt, cố ý bôi xấu y:
- Chắc là bị ngốc.
- Cho dù có ngốc cũng thật đáng yêu, anh ấy buộc dép ình mà.
Cô bé nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô độc của Trương Khác, giọng mơ mộng.
Địch Đan Thanh nhìn thấy Trương Khác đi thẳng tới xe, không ngoái đầu lại nhìn một lầ nào, chiếc Volvo chậm rãi rãi khởi động, cùng chiếc Ford, Passat phóng thẳng đi, chớp mắt đã mất hút trong cơn mưa tầm tạ, cứ như y chờ suốt cả buổi chiều chỉ là để buộc dép cho cô bé bất ngờ xuất hiện kia.
Nhớ lại vẻ mặt chăm chú của Trương Khác khi buộc dép cho cô bé, như nâng niu níu giữ cái gì đó rất quý trọng, đột nhiên trong lòng bị nỗi buồn vô cớ lấp kín, cô cảm thụ được được sự mất mát đó, một cảm giác bi thương chảy nhè nhẹ trong lòng...
Vệ Lan vẫn cứ lặng người ra đó, nhìn theo phương hướng ba chiếc xe biến mất, không biết nghĩ gì.
Chủ sự đi rồi, đám lưu manh cũng tản đi hết.
Mãi một lúc sau Địch Đan Thanh mới hồi thần lại, bỗng dưng bực bội vì cảm xúc vừa rồi của mình, khẽ mắng:
- Thần kinh.
Chẳng biết là mắng Trương Khác hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821014/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.