Chương trước
Chương sau
Trương Khác lái xe vào một con ngõ đèn đường mờ tối, đưa tay ra muốn vuốt ve gò mà như ánh trăng nhu hòa của Tạ Vãn Tình thì chuông di động vang lên.

Cả hai đều giật bắn mình, rồi nhìn nhau cười xấu hổ, xem ra chẳng ai có ý nghĩ thuần khiết cả.

Tạ Vãn Tình lấy điện thoài từ trong túi sách ra:

- Lý Minh Du gọi...

Tạ Vãn Tình buổi tối mà bận thường bảo giúp việc đưa Chỉ Đồng tới nhà Lý Minh Du chơi với hai nha đầu Tích Dung, Tích Vũ xong việc sẽ qua đón Chỉ Đồng về nhà.

-.. Ừ, trước khi ngủ phải ngoan ngoãn đánh răng nhé, ngày mai mẹ sẽ hỏi dì Minh Du đấy...

Tạ Vãn Tình gập điện thoại vào:

- Chỉ Đồng buổi tối sẽ ngủ ở nhà Lý Minh Du.

Ánh mắt cô mông lung như phủ một tầng sương mù.

Trương Khác trong lòng reo lên đắc ý, lái xe ra khỏi ngõ tối, đêm nay Tạ Vãn Tình không có tiểu nha đầu phá đám, thời gian của bọn họ rất nhiều có thể thực sự ngắm nhìn đêm Hải Châu rồi.

Tới quán bar uống hơi lờ đờ say mới về, tới Tân Cẩm Viên, giúp việc đã ngủ, do hai nhà quan hệ thân mật nên sân vườn thiết kế liền một thể, không chỉ phía trước nhà có đường nhỏ rải đá cuội nối liền, sân sau cũng có lối đi kín giữa tàng cây xum xuê rậm rạp.

Tạ Vãn Tình trở về nhà trước thay váy hoa màu vàng chanh, Trương Khác ngồi trên ghế, đợi cô ở sân sau, xung quanh chỉ ánh trăng tĩnh lặng tỏa ánh sáng huyền ảo lên mặt hồ, ánh đèn phồn hoa phía hồ đối diện rất xa xôi.

Ánh mắt Trương Khác đi từ cổ trắng ngần Tạ Vãn Tình xuống bờ vai trơn bóng không tỳ vết, xuống nữa là bầu ngực nảy nở vun tròn dưới lớp váy lụa mỏng.

Trương Khác đưa vuốt nhẹ gò má Tạ Vãn Tình, ngón tay thuận theo chiếc cằm trắng nõn trượt xuống dưới và dừng lại trên đầu xương quai xanh đẹp mê hồn của cô, một tay ôm lấy eo, váy của Tạ Vãn Tình rất mỏng, có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của cô.

Mới đầu tháng sáu, ghế nghỉ ở vườn làm bằng sắt có hơi lạnh, Trương Khác nhường chỗ ghế đã làm ấm cho Tạ Vãn Tình ngồi, hai người kế sát vào nhau ngồi xuống, cảm giác cơ thể người thật mềm mại, trừ xương quai xanh gợi cảm mê người, hơn thơm man mát từ mái tóc tỏa ra cũng khiến người ta dễ mất đi lý trí.

Cơ thể Tạ Vãn Tình mỗi lúc một nóng, Trương Khác nâng người cô, đặt lên đùi mình.

- Ở đây sao?

Tạ Vãn Tình quay đầu lại hỏi, như say rượu hỏi, cảm giác hạ thân Trương Khác mạnh mẽ chọc vào chỗ riêng tư mềm mại giữa hai chân, một khoái cảm tình dục bùng lên, mau chóng lan tỏa khắp toàn thân, thêm ngoại cảnh kích thích cô không kìm được muốn làm chuyện đó ở chỗ này.

- Chị muốn tới vậy sao?

Trương Khác mơn trớn cặp đùi trơn láng của Tạ Vãn Tình, còn định trêu cô, không ngờ Tạ Vãn Tình đưa tay xuống nắm lấy chỗ hiểm, làm hồn phách của Trương Khác thiếu chút nữa bị cô bóp bay ra ngoài, miệng phát ra tiếng rên mãn nguyện.

Trương Khác nâng cặp mông tròn đầy nhục cảm của Tạ Vãn Tình để nhấc mình lên một chút, vén váy cô lên, tay đặt luôn vào vườn hoa rậm rạp ấm vừa ướt át như mùa xuân, Tạ Vãn Tình đưa tay tới, ngón tay hai người đan vào nhau.

Trương Khác nắm tay cô, điều khiển ngón tay cô tự sờ nắn chỗ riêng tư của mình, Tạ Vãn Tình rùng mình rụt tay lại, mông nhích về đằng sau, tay vất vả kéo khóa quần Trương Khác, móc thứ kia ra, cùng lúc đó chiếc quần lót bằng ren màu trắng kia của cô cũng treo lủng lẳng trên mắt cá chân nhỏ xinh.

Không cần khởi động trước, Trương Khác tiến vào hết sức thuận lợi, từ cổ họng Trương Khác phát ra tiếng "hự" khàn đặc đầy dã tính, Tạ Vãn Tình rất cảnh giác, vừa tiến vào là đưa tay bịt chặt lấy miệng, vòng eo nhẹ nhàng chuyển động.

- Không sao đâu, chị kêu đai, nhà cục trưởng Kim ở phía trước nuôi mèo đấy...

Tay Trương Khác luồn tay qua mép vay Tạ Vãn Tình, đẩy áo lót lên, bóp cả hai bầu ngực của cô, cảm giác nó chỉ to thêm chút nữa thôi là tay không nắm chọn được.

Khác với bầu ngực thiếu nữa cao ngọn đầy đàn hồi của Đường Thanh, ngực Tạ Vãn Tình mềm xốp, lại vô cùng mẫn cảm, đặc biệt xung quanh núm vú, chỉ bóp nơi đó một cái, là có thể nghe thấy tiếng rên như mèo cái động tình của cô phát ra, eo ngừng hoạt động, nhưng huyệt động vẫn bọc kín lấy Trương Khác.

Tạ Vãn Tình thay đổi tư thế quay người lại, ngồi đối mặt với Trương Khác, mông chuyển động mỗi lúc một nhanh, ban đầu miệng chỉ phát ra tiếng mơ hồ, dần dần tình dục nóng bóng bắt đầu vừa rên vừa nói:

- Đừng động đậy.

- Ngừng chút đã...

- Ngứa...

Âm thanh hết sức ngây thơ lại phóng đãng, dù sao khác với Hứa Tư, Tạ Vãn Tình hiểu rất rõ mỗi chỗ mẫn cảm trên người mình, cô biết cách tìm lấy khoái cảm cao hơn nữa, phía dưới ngày càng siết chặt, không ngừng có thắt, người nhũn ra, hai tay ôm chặt lấy đầu Trương Khác, tóm chặt lấy tóc y, tốc đột đẩy lên tới cực hạn.

Đột nhiên, Tạ Vãn Tình siết chặt lấy Trương Khác, hôn điên cuồng lên môi y, chủ đông soắn lấy y, người giật mạnh một cái, đẩy đầu Trương Khác ra, ấn chặt vai y xuống không cho động đậy, phía dưới có dòng nước ấm ồng ộc tuôn ra.

Trương Khác cũng phát ra tiếng thở nặng nhọc, tay ôn nhu vuốt ve tấm lưng Tạ Vãn Tình, dựa vào ánh trăng mờ ảo, nhìn Tạ Vãn Tình cổ rướn cao, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ngây ngất đắm chìm trong khoái cảm của cô làm Trương Khác cũng hết sức kiêu ngạo.

Nghĩ một lúc, Tạ Vãn Tình như vừa mới sống lại, cử động một chút thấy thứ kia trong người mình vẫn còn cứng rắn như cũ, khẽ cắn tai Trương Khác:

- Em và Hứa Tư rốt cuộc khoái hoạt bao nhiêu lần rồi, sao lợi hại như vậy?

- Em chỉ sợ chị không đạt tới đỉnh điểm, nên cố nhịn... Còn chút nữa mới tới.

- Ma mới tin, người chị nhũn ra rồi đây này, chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Tạ Vãn Tình cười quyến rũ, thấy Trương Khác mặt đầy đau khổ, ánh mắt van lơn, phì cười, nhéo y một cái:

- Không được cười chị.

Rồi đứng dậy, ngồi xuống giữa hai chân Trương Khác, chập hai tay lại cầm lấy tiểu đệ của Trương Khác, thốt lên:

- To thật.

Trương Khác cũng có hư vình thông thường của nam nhân, Tạ Vãn Tình vừa nói thế, lại thấy cứng thêm ba phần, còn tưởng cô dùng tay giúp mình, không ngờ Tạ Vãn Tình vén tóc lên, cúi đầu xuống, thè chiếc lưỡi nhỏ ra lếm một cái, ra lệnh:

- Nhắm mắt lại.

Trương Khác trố mắt, há mồm chừng như không tin vào tai mình nữa, Tạ Vãn Tình mặt đỏ dừ, cười xấu hổ nhéo y một cái, khẽ gắt:

- Có nhắm mắt lại không?

Có điên mới nói không, Trương Khác vội vàng nhắm tịt mắt lại nhưng vẫn như nhìn thấy rõ ràng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy, nuốt vào từng chút một, mút lấy...

Tạ Vãn Tình dù sao cũng là phụ nữ trưởng thành từng trải, vừa biết cách thỏa mãn bản thân cũng tận tâm khiến nam nhân mình yêu thương hưởng trọn khoái lạc.

Trương Khác cảm thấy xương khớp toàn thân rời hết cả ra, lúc này y quên cả Hứa Tư, quên cả Đường Thanh, chỉ còn biết tới khoái cảm không nói lên lời, tới cuối cùng Trương Khác đứng bật dậy, xoay người Tạ Vãn Tình lại để cô chống tay lên ghế, mông chổng lên cao, mạnh mẽ tiến thẳng vào, dập dữ dội phun xối xả dịch thể vào trong cơ thể Tạ Vãn Tình.

Tạ Vãn Tình người mềm nhũn tựa hẳn vào ngực Trương Khác thở, để mặc Trương Khác luồn tay vào tóc mình âu yếm vuốt ve. Tới tận giờ Trương Khác mới cảm nhận được khác biệt giữa một người vợ hiền và cuộc tình tìm vui chốc lát…

Im lặng ngồi ôm nhau một lúc, cảm xúc trong lòng lắng lại, gió từ hồ thổi vào, cảm giác có hơi lạnh, Trương Khác nắm tay Tạ Vãn Tình đi vào nhà, chùm chăn ngủ.

Dẫu sao vẫn phải tránh ánh mắt của người làm, Tạ Vãn Tình ngủ trong phòng Trương Khác tới khi trời gần sáng thì trở về nhà mình.

Trương Khác tỉnh dậy, cảm thấy nghẹt mũi, chắc tại hôm qua vận động kịch liệt toát mồ hôi lại ngồi ngoài gió lạnh, liền nằm xuống giường đợi Tạ Vãn Tình mang bữa sáng qua, không biết mơ màng ngủ mất lúc nào, lần nữa tỉnh lại thấy mặt trời đã lên cao, không thấy Tạ Vãn Tình qua, gọi điện cho cô.

- Chị bị cảm rồi.

Ở đầu bên kia điện thoại, Tạ Vãn Tình yếu ớt nói.

++++

Không cảm mới là
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.