Tôn Tĩnh Hương chỉ mỉm cười không trả lời em gái.
Tôn Tĩnh Mong càng nói càng kích động, khách có người gọi thêm rượu, cô ta chỉ ném cho cái nhìn hung tợn, tiếp tục nói:
- Trong tay em còn có ít tiền, sinh nhật em không mua xe nữa, em sẽ cống hiến ra.
Trương Khác quan sát vẻ mặt của Diệp Kiến Bân, thấy hắn có vẻ rất cổ vũ Tôn Tĩnh Hương, nếu để Tôn Tĩnh Hương vì hắn suốt ngày đợi ở cái quán nhỏ này thì quá ích kỷ, Trương Khác cũng không muốn, trước kia y đã luôn coi Tôn Tĩnh Hương như người chị vậy, nói:
- Tôi muốn làm một ca khúc quảng cáo, ở phương diện này Phi Hồng không đủ chuyên nghiệp, có thể nhờ chị Tôn được không?
Tôn Tĩnh Hương do dự không đáp, cô là mẫu phụ nữ của gia đình, cô hợp với việc làm vợ làm mẹ, ngày ngày chăm lo việc nhà, chiều chiều bế con đứng cửa chờ chồng đi làm về, chỉ thế thôi, sống một cuộc sống bình lặng, nhưng mong ước nhỏ nhoi đó không bao giờ trọn vẹn được, Diệp Kiến Bân dù sao cũng không phải chồng cô, cô cần làm gì đó khỏa lấp khoảng trống....
Tôn Tĩnh Mông tranh lời chị:
- Anh định đầu tư bao nhiêu tiền?
- Không quá 200 vạn dự toán thì vẫn có thể.
Trương Khác tính toán sơ qua khả năng tài chính hiện tại của bản thân:
- Nhưng công ty muốn nhìn thấy nó phải sinh ra hiệu ích tương ứng trên thị trường... Cho dù chuyện này nhờ chị Tôn thì cũng phải hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820837/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.