Tuyết rơi mãi chẳng thấy dừng, Trương Khác lái xe tới con đường thưa thớt bóng người vừa rồi, dừng dưới bóng một cây ngô đồng cành lá rậm rạp, nghe tiếng tuyết rơi, dù sao không phải đêm khuya, thỉnh thoảng có xe chạy qua, Trương Khác nắm bàn tay trơn mịn của Hứa Tư lên đùi, mềm mại ấm áp, như một khối ngọc.
- Có cần tới nhà khách nghỉ ngơi một chút không?
Trương Khác ghé vào tai Hứa Tư hỏi.
- Ừ.
Hứa Tư lí nhí đáp, mắt lập lờ xuân tình, gò má hồng hồng kiều diễm.
Trương Khác và Hứa Tư thuê một gian phòng nhà khách bên cạnh sân bay, cửa phòng vừa đóng lại, hai cánh môi khát khao vội vã tìm đến với nhau, không tách rời lấy một giây, bốn bàn tay run rẩy cởi bỏ y phục cho đối phương, Trương Khác như điên dại hôn lên môi, lên cổ Hứa Tư, hai nay nhào nặn hai bầu vú trắng nõn, Hứa Tư cổ rướn cao, phát ra tiếng rền rĩ say lòng người.
Trương Khác quỳ trên giường, Hứa Tư chổng mông lên nghênh đón, mày nhíu lại, ánh mắt mê ly, cánh môi quyến rũ của nàng theo từng nhịp ra vào của Trương Khác mà phát ra tiếng rên xiết như nức nở, cuối cùng biến thành tiếng rên kéo dài càng làm Trương Khác thêm cuồng say, lưng uốn cong thành vòng cong mê người, hai bầu vú nảy lên theo nhịp hoan ca, hai cơ thể nóng rang soắn xuýt lấy nhau, mọi tình cảm với đối phương thể hiện qua ngôn ngữ cơ thể, bằng môi, tay, bằng vũ điệu nguyên thủy của loài người....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820832/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.