- Reo tới bốn tiếng rồi, ba tướng con đã ngủ chứ...
Đường Học Khiêm cười khẽ rồi cúp điện thoại, không hỏi thêm chuyện Tiêu Vương, nhường đường giây điện thoại cho đôi tình nhân trẻ.
- Sao muộn thế này mới gọi điện, mình sắp ngủ gật bên bàn điện thoại rồi đây này.
Đường Thanh giọng nhõng nhẽo, êm tới bủn rủn cả người:
- Mình vừa về nhà khách, bạn có thể ngủ trước mà.
- Bạn thừa biết mình ngủ rất say, lưng chạm xuống giường là không tỉnh lại được, nếu không nghe thấy điện thoại của bạn thì sao?
Đường Thanh hờn dỗi:
- Sao bạn đem sinh nhật của mình ra cho tất cả mọi người cùng biết thế hả?
- Không thích à?
Trương Khác nhẹ giọng hỏi.
- Thích thì thích, có điều mình vẫn muốn có thêm một nghìn đóa hoa hồng...
Trương Khác tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống thảm.
Trực giác của các cô gái luôn làm nam nhân phải kinh hồn khiếp vía, còn may Đường Thanh không kịp chất vấn thêm trong điện thoại, cô nàng vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài, nói chuyện gần nửa tiếng thì không chịu nổi phải đi ngủ.
Đường Thanh là cô gái ham ngủ và ngủ rất đúng giờ, đêm hôm khuya khoắt chớ mong cô có thể đuổi được cơn buồn ngủ để tập trung vào làm một việc gì đó.
Tiếc là buồn ngủ không phải bệnh truyền nhiễm, Trương Khác tắm rửa xong vẫn không buồn ngủ, rót một cốc nước đi ra ban công, không bật đèn, lặng lẽ đứng trong bóng đêm ngắm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820743/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.