Chương trước
Chương sau
Trương Khác xuống xe chạy vội ra, thấy chiếc Mitsubitshi vẫn đỗ ở đó, nhưng Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh không thấy đâu nữa.

- Làm sao thế?

Đỗ Phi và Phó Tuấn cũng xuống xe theo.

- Hai thằng kia biểu hiện không bình thường.

Trương Khác chỉ chiếc xe nói ra lo lắng của mình:

- Bọn chúng không thể chịu bị bẽ mặt trước bao người, huống hồ không biết ai làm xe thành ra thế này.

- Bọn chúng dám làm gì?

Đỗ Phi chưa ý thức được vấn đề.

- Dám làm gì à? Mày khi ấy dám đánh chết Tào Quang Minh, trước đó mày có nghĩ mày dám làm gì không?

- Vậy làm sao bây giờ?

Đỗ Phi ngứa mắt với Thôi Úc Mạn, nhưng không có có nghĩa hắn dung túng cho người khác hại cô ta, loại chuyện ấy thiếu niên mười sáu tuổi bình thường chưa làm được.

Trương Khác nói với Phó Tuấn:

- Mã Hải Long sau khi xuất viện ở nhà không có việc làm phải không? Anh tìm anh ấy lại đây, tôi có việc muốn nhờ.

Rồi lấy điện thoại gọi cho Thịnh Thanh:

- Anh Thịnh, nếu rảnh tới Nhất Trung tìm tôi...

Chỗ ở tạm thời của Mã Hải Long sau khi nhà bị giải tỏa không có điện thoại, Phó Tuấn lái xe đi đón hắn, Trương Khác và Đỗ Phi về trường đợi Thịnh Thanh.

Thôi Úc Mạn họp xong về lớp xem tình hình vệ sinh, thấy Trương Khác đang cầm di động gọi điện, liền kéo y ra ngoài mắng ột trận. Gọi di động trong trường là đi ngược lại hình tượng học sinh trong trường, phải mười mấy năm sau, giáo viên mới lịch sự mời học sinh chuyển di động sang chế độ rung.

Trong mắt Trương Khác, Thôi Úc Mạn là cô gái trẻ vừa rời cánh cửa trường học, l
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.