Chương trước
Chương sau
Thiệu Chí Cương giúp Thịnh Thanh nói thẳng luôn:

- Thịnh Thanh hứng thú với khu giải trí ở cầu Từ Phượng, tôi bảo cậu ta chuyện này Khác thiếu gia có tiếng nói...

Hắn và Ngô Thiên Bảo có giáo huấn rồi, tại vòng vo ở hạng mục trung tâm ẩm thực nên bị Trương Khác cho uống gió gần nửa tháng.

Trương Khác lờ đi, nhận lấy bia Đỗ Phi đưa cho, nói:

- Ba mày mà biết mày ở đây có biết chú ấy sẽ xử lý mày ra sao không? Giám đốc Thịnh, nói thế ông đừng khó chịu, nếu để thư ký Đỗ biết được chuyện xấu trước kia của quán bar, hơn nữa Đỗ Phi lại hay chạy tới đây, ông ít nhất phải vào nhà đá mười năm đấy.

Thịnh Thanh sắc mặt âm trầm, Trương Khác tới đây làm hắn có chút hi vọng, ai ngờ vừa mở miệng đã nghe Trương Khác nói lời này, đổi lại là ai cũng chẳng chịu nổi, nhưng lại không thể phát tác với Trương Khác.

Thiệu Chí Cương cũng xấu hổ, lời Trương Khác tuy hơi nặng, nhưng không phải là không có lý, nếu kẻ khác có mưu đồ với con hắn, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách để kẻ đó cuốn xéo càng xa càng tốt. Đỗ Tiểu Sơn thanh danh ở Tây Thanh không tệ, tất nhiên không chấp nhận Thịnh Thanh kéo con mình xuống bùn.

- Trương Khác, mày nói gì đấy, tao thích nên tự chạy tới đây.

Đỗ Phi không thích Trương Khác quyết định thay mình, lại thêm mấy ngày qua Thịnh Thanh để lại cho hắn ấn tượng rất tốt, hắn cũng cảm thấy lời của Trương Khác quá nặng.

Trương Khác thong thả uống bia, y không định quanh co với Thịnh Thanh, nếu sau này hắn đã có thể đưa Thịnh Thế nên hoa lên quy mô như thế, ắt không phải là nhân vật đơn giản, nói không chừng sau này còn dựa vào người như hắn mới được việc, cũng chẳng hi vọng Thịnh Thanh xông pha xã hội bao năm có thể tâm phục khẩu phục mình, nói thẳng luôn:

- Nếu Thịnh Thế chuyển tới cầu Tứ Phương vẫn làm ăn theo cái kiểu ở đây tôi thấy không cần nói tiếp nữa. Tiền kiếm cả đời không xong, nhưng tôi phải cẩn thận không bị nghẹn, cho nên đừng mang ý đồ dùng tiền thuế đánh động tôi, khu đó giá trị thế nào tôi hiểu rõ lắm, giám đốc Thịnh đã hiểu ý tôi chưa?

Thiệu Chí Cương thấy Trương Khác nhìn thấu hết rồi, lại không chặn hết được, nên nói giúp Thịnh Thanh:

- Rúc trong cái xó này Thịnh Thế chẳng làm nên trò trống gì, làm ăn kiểu này nói tới cùng vẫn là cặn bã, chẳng ai để ý tới. Thịnh Thanh nếu cam tâm tiếp tục như thế, tôi còn móc nối cho hắn sao, thế chẳng phải tự chuốc khó chịu vào người?

Trương Khác mặt hòa hoãn hơn:

- Vậy giám đốc Thịnh nói xem, ông định làm ăn thế nào? Tôi không muốn tự gây rắc rối ình.

- Trương Khác, khu cầu Tứ Phượng là địa bàn của mày à?

Đỗ Phi hỏi chen vào.

- Địa bàn? Mẹ, mày tưởng tao là xã hội đen chắc?

Trương Khác bật cười, không biết ở quán bar bọn họ nghị luận thế nào về mình:

- Địa bàn cái quái gì? Cho mày biết, làm xã hội đen trong nước là đường cùng, không có tiền đồ đâu, ôm chút tiền nhanh chóng tẩy trắng đi mới là con đường nghiêm chỉnh.

Thịnh Thanh biết Trương Khác nói mình, nhưng không chịu nổi một thằng nhãi dạy bảo bản thân, giọng trầm xuống:

- Nước quá trong không có cá.

- Điều này không cần ông dạy tôi.

Trương Khác nhướng mày lên, giọng cứng rắn:

- Nguyên Tường kinh doanh ra sao do tôi định đoạt, không kiếm được xu nào cũng không sao. Đại đa số chỗ giải trí ở Hải Châu liên quan tới mại dâm, ma túy, nhưng Nguyên Tường không được phép. Nếu giám đốc Thịnh thấy làm như người ta cũng không sao thì chúng ta khỏi cần nói tiếp.

Thịnh Thanh thấy Trương Khác dứt khoát như thế thì có hơi do dự, hắn cũng không xác định Trương Khác có thể định đoạt được thật hay không?

Thịnh Thanh bắt đầu tẩy trắng từ khi nào thì Trương Khác không rõ, Thịnh Thế Niên Hoa mà y quen thuộc kiếm đủ từ rượu và vé vào cửa, gái gọi không hề có quan hệ về kinh tế với người phụ trách, càng không ra mặt tổ chức. Kiếm tiền ở tầng giữa đen và trắng.

Thấy Thịnh Thanh do dự, Trương Khác nói tiếp:

- Trước kia nhà máy giấy bốc lên mùi khó ngửi, cho nên bên Nguyên Tường chẳng làm ăn gì nổi, nhìn qua bên cung văn hóa, chỗ đó vừa nhỏ vừa sập xệ, vậy mà người chen chật cửa. Có lẽ người trong giới của ông xem thường lợi nhuận ở đó, nhưng làm thế tuyệt đối hơn bên này nhiều...

- Để tôi suy nghĩ một chút...

Thịnh Thanh thấp giọng xuống.

Trương Khác phất tay nói ngay:

- Ông nghĩ bao lâu cũng được, nhưng tôi nói điều kiện của tôi, ai kinh doanh Nguyên Tường cũng được, trừ trả trước tiền thuê hai năm ra phải nộp thêm 100 vạn tiền đảm bảo, nếu cơ quan công an nhận định người kinh doanh dính líu tới vụ án hình sự. Hợp đồng kinh doanh hủy bỏ, tiền thuê và tiền bảo đảm coi như bồi thường tổn thất cho chúng tôi.

Thịnh Thanh nghe điều kiện Trương Khác đưa ra sững người, thấy Thiệu Chí Cương im lặng, nên dù thấy khó chấp nhận, nhưng cũng không vội cự tuyệt ngay.

Đỗ Phi không nói xen vào được rất bực mình, đến khi Trương Khác nói tới tiền đảm bảo, giật mình hỏi:

- Sao nhiều thế?

Trương Khác lắc đầu nói cho hắn biết:

- Thịnh Thế nhìn bên ngoài hơi ọp ẹp, nhưng kiếm khẳm đấy. Rượu bia đắt hơn ngoài tới mấy lần chưa nói, cốc tai mày vừa pha cho tao, ***, toàn là rượu giả. Gặp loại dê béo như chúng ta thì khỏi cần phải nói. Gái ở đây moi tiền của khách cũng phải bỏ phần trăm ra nộp tiền quản lý cho quán không phải ít, đương nhiên tiền chi ra cũng không ít, trừ thuế đầu người cục công an cứ tính đầu gái mà thu thì khoản phí bất định cũng khá khá, người thi thoảng qua một chuyến như chúng ta, giám đốc Thịnh không phải lúc nào cũng lấy rượu giả ra chiêu đãi... Nhìn chung mà nói, cái quán này trông chẳng ra sao, nhưng tiền kiếm thì lại được lắm đấy.

Quay sang hỏi Thịnh Thanh:

- Quán bar này mở mấy năm rồi, kiếm được đủ rồi chứ hả?

Thịnh Thanh mặt lúc xanh lúc trắng, không ngờ Trương Khác hiểu rõ cái nghề của bọn họ như thế.

Thiệu Chí Cương mỉm cười, thấy Thịnh Thanh có chút đang thương, thấy Trương Khác ít tưởng còn tưởng có thể bắt nạt được, nắm quyền chủ động, giờ thì thất vọng rồi.

Trương Khác không định tốn thời gian với Thịnh Thanh, uống hết cốc bia rồi nói với Đỗ Phi:

- Tao đưa mày về, lên xe có chuyện muốn nói với mày.

Trương Khác đứng dậy, Thiệu Chí Cương vỗ vai Thịnh Thanh:

- Suy nghĩ đi, lời Khác thiếu gia cũng là ý của tôi.

Đi vào xe, Trương Khác nói:

- Lão Thiệu tôi tin anh, nên tin bạn bè anh kết giao cũng không quá kém...

Mặc dù Trương Khác nói như thế tức là hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng Thiệu Chí Cương vẫn thấy rất dễ chịu:

- Thịnh Thanh sẽ hiểu thôi, hắn lăn lộn bên ngoài bao năm rồi, dù hắn có định rửa sạch thì có những chuyện mà không phải ngay tức thì có thể dứt ra, cứ nói chuyện lần trước Khác thiếu gia bị xẻo ấy, hắn muốn ngừng rồi, nhưng hắn đã làm thì không thể kiềm chế người dưới được. Điều kiện cậu đưa ra giúp hắn thoát thân, nếu hắn bỏ qua thì cũng không xứng là bạn của tôi.

Thiệu Chí Cương đúng là hiểu rất thấu ý của y, Trương Khác gật gù:

- Chuyện này giao cho anh, tiền thuê bao nhiêu là thích hợp thì anh và Quách Kiến Thành quyết định.

Nếu Thịnh Thanh là kẻ thông minh, giúp hắn một chút cũng không sao, lại quay đầu sang Đỗ Phi:

- Mày mới vài ngày đã thay lòng đổi dạ rồi à? Đừng tưởng người ta tuổi không chênh chúng ta là bao, nhưng người ta ra ngoài xa hội thấy nhiều biết rộng, hai thằng như mày cũng không đủ cô ta chơi đùa đâu.

Đỗ Phi phản ứng ngay:

- Mày đứng nói vớ vẩn, Thịnh Hạ chỉ giúp anh một chút, cô ấy học ở Nhị Trung, còn là lớp trưởng đấy.

- Ồ, học sinh ưu tú, vậy càng chẳng có tiếng nói chung với chúng ta rồi.

Trương Khác vỗ trán làm vẻ cay đắng.

- Chuyện này tao đếch thèm nói với mày, còn chuyện cầu Tứ Phượng là sao?

Đỗ Phi hưng phấn hỏi.

- Cái này không nói rõ ngay được, hôm khác đưa mày tới chơi. Hơn nữa mày suốt ngày quấn lấy cô ả Thịnh Hạ đó, mấy ngày nữa bọn họ cũng nói ày biết thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.