- Em đừng bắt nạt cậu ấy, Trương Khác thi thoảng tuy cũng trêu ghẹo các cô gái nhưng bình thường rất ngoan.
Hứa Tư mím môi nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn nổi phì cười:
- Cậu ta là bạn học với Phi Dung, nhưng thấp hơn một khóa, thế mà đi tán tỉnh cô bé, nào ngờ Phi Dung không thèm để ý, chuốc khổ vào thân.
Trương Khác nghĩ, cô ấy rõ ràng biết sự thực không phải như thế, quay sang thấy Hứa Tư mặt mày tươi tỉnh hiếm có, đành đè chặt oan ức xuống đáy lòng, không muốn phá hỏng hứng trí của Hứa Tư.
- Thế sao?
Hứa Duy mắt quét qua quét lại trên mặt Trương Khác chẳng hề kiêng dè gì:
- Nhóc con có nhãn quang đấy, Phi Dung là tiểu mỹ nhân hiếm có của Sa Điền, người theo đuổi nó xếp hàng dài, không để ý đến cậu là bình thường thôi, đừng quá thương tâm nhé.
“Hoàn toàn không thương tâm chút nào, chỉ có chị cô không để ý tôi mới thương tâm.” Trương Khác lẩm bẩm trong bụng, Hứa Duy mắt sáng long lanh, làn da trơn láng, sống dọc dừa, đôi môi hết sức khiêu khích, tạo nên khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt kia cứ nhìn y chằm chằm làm Trương Khác thiếu tự nhiên, luống cuống tránh ánh mắt của cô.
- Nhóc con còn biết xấu hổ nữa, ô kìa, đỏ mặt kìa, hi hi …
Hứa Duy cười khanh khách:
- Chị, sao chị dạy ra được một đứa học sinh ngộ thế?
Trương Khác hoàn toàn không còn gì để nói nữa, Hứa Duy triệt để coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820387/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.