Trương Khác đang định mở ra xem bên trong chứa ảnh gì thì Hứa Tư đẩy cửa bước ra.
Thấy Trương Khác đứng ngay ở cửa, Hứa Tư giật mình:
- Sao cậu cứ thích đứng ở cửa dọa người khác thế?
Tay cô còn cầm bộ y phục mới thay ra, đẩy vai Trương Khác tới phòng khách:
- Cởi áo của cậu ra, tôi giúp cậu giặt, dùng máy sấy một lúc là khô.
- Lấy ra ngoài thong thả phơi cũng được.
Trương Khác mặc áo cổ hẹp, đầu kẹt không chui qua được, Hứa Tư tới giúp kéo ra, chạm vào cánh tay cô, cảm thấy làn da Hứa Tư lạnh lẽo.
Bên ngoài trời rất nóng, điều hòa trong phòng chưa mở, nhìn trên trán Hứa Tư lấm tấm mồ hôi, da lại lạnh toát, Trương Khác lấy làm lạ, muốn đụng chạm lần nữa, nhưng thế thì quá lộ liễu.
Trương Khác vất vả lắm mới chui đầu ra được, mình trần, thân thể mười sáu tuổi gầy gò, không có cơ múi mà y hay kiêu ngạo, cũng chẳng có màu da đồng khỏe khoắn, thấy ánh mắt của Hứa Tư, vẻ mặt Trương Khác có chút xấu hổ:
- Da chị thật lạnh, ngồi gần chị chẳng cần bật điều hòa.
- Cậu gầy quá.
Hứa Tư chỉ xương sườn của y:
- Có điều rất cao, vừa rồi tôi không nhận ra.
- Vừa rồi chị đi giày cao gót.
Hứa Tư hơi ngửa đầu lên, chỉ tới mũi y, cách gần như thế, như cảm thấy hơi thở âm ấm của cô phả lên cằm, Trương Khác lòng nao nao, cố kiềm chế khát vọng ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820244/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.