Hốc mắt cô đỏ lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Cô khóc cho sự uất nghẹn của mình.
Khóc vì nỗi hận thù của mình.
Cũng khóc vì đã tìm được đường về.
Cô còn có một cuộc sống tốt đẹp đang chờ ở phía trước, không nên vì một kẻ khốn nạn mà thất vọng với cuộc sống.
... Không đáng đâu.
"Tễ Tễ?" Trần Thần nãy giờ vẫn quan sát Phương Tễ Tễ, thấy cảm xúc của cô thay đổi thì luống cuống tay chân.
Sao Tễ Tễ lại khóc?
Phương Tễ Tễ quay đầu mỉm cười nhìn anh, tựa như bầu trời sau cơn mưa tràn đầy ánh sáng hi vọng, sương mù u ám đã được gột rửa sạch sẽ, "Không có gì."
Có điều, nước mắt đến khóe môi mang theo vị mằn mặn.
Cô nhìn về phía sau, hy vọng Cố Dụ có thể tìm được bạn gái của anh, hạnh phúc mỹ mãn.
Cô nhướn mày, nhìn mấy người vừa đi vào, "Anh Trần, khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Cô cười nói, "Nếu không có gì thì bây giờ mình đi luôn nhé?"
Mặc dù vành mắt còn hơi đỏ, nhưng trạng thái tinh thần chưa bao giờ lại tốt đến thế.
Vẻ mặt mọi người vô cùng bình thường, nói nói cười cười, dường như không hề để ý Phương Tễ Tễ thất thố, cũng không ai tò mò vì sao cô khóc.
Chỉ có mỗi Tô Tinh lo lắng, "Tễ Tễ, sao mắt cậu đỏ thế?"
Cô ta an ủi, "Có chuyện đừng giấu trong lòng, nói với mình được không?"
Phương Tễ Tễ nhìn Tô Tinh, hiếm khi không xúc động thế này.
Cô bây giờ có thể bình tĩnh thừa nhận, Tô Tinh đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lay-khong-buong/562482/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.