"Vậy em muốn sao?" Dung Ngọc nở nụ cười.
"Nếu không..." Trong lòng như có vô số người reo hò cổ vũ, anh nói tiếp nửa câu sau, "Anh cõng em nhé?"
Ôm cũng...được mà.
Anh rất mong chờ, im lặng nhìn...vợ mình trước mặt.
Đúng, vợ của anh.
Nhưng mà...
"Bỗng nhiên tôi khỏe lại rồi." Tinh Nhan giả vờ ghét bỏ nhìn anh, giẫm lên chiếc giày còn lại, bước đi "lộc cộc".
Một đôi giày thôi mà, sao có thể cản đường cô được chứ?
Dung Ngọc nở nụ cười bất đắc dĩ, trái tim lại vì thế mà nhảy lên rộn ràng.
Anh biết.
Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn cứ mong đợi.
"Từ từ thôi." Người đàn ông nghĩ đến cái gì, đuổi theo nói, "Em nghĩ mình là người sắt hả?"
Anh bắt lấy tay cô rồi nói, "Đứng ở đây chờ, để anh chạy xe đến." Sàn nhà không phải thảm lông dê, sẽ có vài thứ không được sạch sẽ.
Paparazzi đang nằm đằng kia nghe thấy giọng nói hai người ngày càng xa, vô lực che mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy máu nóng xông lên đầu, đánh anh ta nằm bẹp đây rồi không biết gọi 120 giúp anh ta sao?
Đặc biệt là ảnh đế Dung, giày có gót hay không bộ quan trọng lắm hả! Bộ Dung Ngọc không quan tâm mũi anh ta có gãy hay không à? Đến lúc đó anh ta nên thẩm mỹ hay không thẩm mỹ đây?
Mợ bà nó! Mấy đứa đang yêu nhau trừ bọn nó ra mấy đứa khác chắc là không khí hết!
...
"Không chờ người đại diện của anh à?" Tinh Nhan ngồi trên xe, vừa nhắn tin xong thì thấy Dung Ngọc cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lay-khong-buong/263062/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.