- Tam Tiêu nương nương là muội muội của tổ sư Hồng Vân?
Quay trở lại đến Địa Tiên giới, đặt chân trên biển mây, Chiến Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi, khẽ nhướng mày lộ vẻ khó hiểu: - Vì sao ba vị này lại bái làm môn hạ Tiệt Giáo?
- Cũng không thể coi là thân muội, chỉ là ba đóa tường vân sinh thành sau tổ sư, cũng thụ qua một chút chiếu cố của tổ sư như Vân Trung Tử mà thôi.
Nhạc Vũ thuận miệng giải thích, kỳ thật hắn với ba nữ cũng không bao nhiêu ác cảm, tự nhiên cũng không nửa phần vui mừng. Chuyện Hồng Vân đã qua hơn mười vạn năm, càng không có đạo lý sau khi thi ân thì hi vọng người khác phải hoàn lại, chỉ là từ nay về sau hắn sẽ coi Tam Tiêu nương nương là người lạ, không còn tình cảm gì.
Lời ra khỏi miệng lại cảm giác có chút kỳ quái, lần này Chiến Tuyết hỏi không giống như bình thường, nghiêng đầu mới biết nguyên do là vì hai người sắp tạm biệt nên thần sắc nàng tràn ngập vẻ buồn bã vô cớ.
Nhạc Vũ cũng không khuyên giải, lại nhìn phía trước, mây mù trên Nam Hải mênh mông không thấy chân trời.
Nhạc Vũ đem ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu tế lên uốn lượn quanh người thì đúng là co lại thiên nhai chỉ còn một xích, tốc độ phi độn gấp đôi với trước, cự ly mấy trăm tỷ dặm chỉ gần nửa ngày đã vượt qua, từ xa đã có thể nhìn bờ biển thật dài của Nam Chiêm Bộ Châu.
Chỉ thấy giữa tầng mây Lâm Mặc nương đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha/1627076/chuong-1325.html