Chương trước
Chương sau

Một đường không nghỉ về hướng đông, qu chừng hai ngày, Nhạc Vũ đã lướt qua Đông Thắng Thần Châu, xuất hiện ở địa vực Đông Hải, suy tính một lát rồi tiến vào Long thành.
Long tộc trong tứ hải xưa nay đều tôn Đông Hải Long tộc làm chủ. Đông Hải vốn là dồi dào, lại có phương đông Thanh Long Thần Quân trực tiếp che chở, vùng biển quản hạt của Long Vương ở đây cơ hồ rộng đến nửa hải vực, thế lực cường hoành còn hơn Tây Hải mấy lần.
Đông Hải Long thành vô luận là quy mô hay số lượng Yêu tộc đều vượt xa Tây Hải.
Bất quá khi Nhạc Vũ hàng lâm thì liền giật mình, khối thần thiết như cự trụ kình thiên trấn áp ở đây đã không thấy tung tích, chỗ mắt biển được thay bằng một khối cự thạch có thể so với Hằng sơn và linh trận trấn áp.
- Bị người lấy đi rồi hả? là Đại Vũ, Oa Hoàng, hay là nhị vị thánh nhân của Tây Phương?
Trong một sát na, trong đầu hiện ra vô số ý niệm, Nhạc Vũ nhíu mày tiến thẳng vào long cung sâu tận tới cự điện mà mấy vị Đại La Kim Tiên tụ tập.
Khi Nhạc Vũ vừa hiện thân, không chỉ mấy người trong điện kinh ngạc mà mấy trăm thị vệ cũng giật mình, đều xấu hổ cùng tức giận gào thét vang dội.
- Người phương nào lớn mật dám xông vào Tây Hải Long Cung ta!
- Mạo phạm Long Vương Bệ Hạ, ngươi muốn chết.
Mấy trăm đạo cương kình cường hoành khuấy động linh lực thiên địa nơi này nhao nhao phá không kích tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhạc Vũ không để ý, trực tiếp thôi động Tổ Long chi huyết, long uy hùng hồn áp lên bốn phương tám hướng khiến tất cả thị vệ trong cung đều bị áp chế phủ phục, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, người mặt hoàng bào kim sắc càng kêu lên một tiếng kinh dị.
- Tổ Long chi huyết! Ngươi là Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, Long đế của tộc ta.
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp lên, triệt hồi Long uy, mấy người trên điện cũng vội vàng đứng dậy bước nhanh xuống dưới cung kính thi lễ với Nhạc Vũ.
- Ngao Nghiễm dẫn đầu thân tộc Đông Hải ta bái kiến Long đế Bệ Hạ! Mới vừa rồi không biết Bệ Hạ hàng lâm nơi đây. Nếu đắc tội kính xin Bệ Hạ chớ trách!
Nhạc Vũ cũng không trả lời, phất tay nâng mấy người kia đứng đậy, sau đó chau mày nói:
- Trẫm đến đây chỉ muốn hỏi một chuyện. Rốt cuộc là ai lấy đi Định Hải thần châm,?
Mấy người Ngao Nghiễm lập tức là hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vài phần vẻ cổ quái. Sau một lát, Ngao Nghiễm mới lần nữa cúi người đáp:
- Việc này chúng ta cũng đang kỳ quái. Một ngày trước, vật ấy vẫn còn, rạng sáng hôm nay biến mất khó hiểu. Nếu không có Đông Hải nhất mạch chúng ta sớm có chuẩn bị lấy vật khác trấn áp mắt biển thì chỉ sợ Đông Hải Long thành đã bị mắt biển nuốt hết!
Nhạc Vũ nhíu mày, hiện ra vài phần lãnh ý, lại nghe Ngao Nghiễm nói tiếp:
- Bệ Hạ! Ta chỉ biết vật này chính là hai thánh Tây Phương cho Đại Vũ mượn dùng trấn áp, điều chỉnh thủy hệ thiên hạ để tứ hải Ngũ Hồ, sông lớn các nơi đều được điều hòa. Bất quá hai thánh Tây Phương vẫn chưa từng thu hồi, để ở nơi đây tích góp công đức. Chúng ta nghĩ đến đây là vật của Thánh Nhân nên cũng không dám khinh động. Việc biến mất sáng hôm nay có thể do nhị thánh Tây Phương thu hồi.
Ngao Nghiễm nói đến đây thì thần sắc đã có chút tâm thần bất định, cảm thấy khí tức thanh niên gầy yếu trước mắt càng lúc càng đông lạnh, đang âm thầm kinh hãi thì một nữ tử bên cạnh đỡ lời:
- Kỳ thật một ngày trước, phu quân đã dùng tín phù thông tri nhị thánh Tây Phương, chắc không lâu sẽ có phản hồi.
Nhạc Vũ nhíu mày, nhìn nữ tử ăn mặc kiểu vương hậu vẻ thưởng thức, sau đó bước sâu vào điện ngồi trên ghế rồng, không nói một lời khiến khí tức trong điện lạnh lẽo đến cực hạn.
Qua chừng nửa ngày, Nhạc Vũ ẩn ước có cảm ứng, mở mắt ra thì vừa lúc có một đạo kim phù rơi vào tay Ngao Nghiễm.
Người này cơ hồ lập tức dùng ý niệm đọc qua, sau một lát tái nhợt:
- Khởi bẩm Bệ Hạ, trong phù chiếu của Chuẩn Đề Thánh Nhân có nói Định Hải thần châm cũng không phải bên hắn lấy, bất quá hai người hắn cũng biết chút nguyên nhân nên sẽ không trách tội chúng ta.
Nhạc Vũ nhướng mày, hàn ý trong mắt càng lạnh lẽo thấu xương, khẽ gật đầu:
- Trẫm đã biết!
Đang muốn phá không rời đi, hắn chợt nhớ ra một chuyện liền dừng lại:
- Vợ trẫm Ngao Tuệ, chấp chưởng Long Môn. Về sau các ngươi tứ hải Ngũ Hồ, Tam Sơn chín mạch mỗi ngàn năm sẽ có 2000 danh ngạch, do chư mạch Long Vương chính mình phân phối.
Tiếng nói vừa dứt thì thân ảnh Nhạc Vũ dần hư hóa biến mất. Ngao Nghiễm nghe vậy, đầu tiên còn khó hiểu, sau một khắc chuyển thành vô tận kinh hỉ.
Long tộc hàng năm sinh sản cực ít, cần ngàn vạn năm mới có thể được một ấu long. Phần lớn đều dựa vào hậu duệ có được long huyết thuần hóa huyết mạch để tấn thăng vào long tộc.
Chỉ là qua mấy vạn năm đến nay ngày càng suy sụp. Hôm nay có được sự hứa hẹn của Nhạc Vũ vậy thì chư mạch Long tộc từ nay về sau sẽ không lo truyền thừa!
Nữ tử ăn mặc kiểu vương hậu bên cạnh Ngao Nghiễm lại nhíu mày, nhìn xem chỗ thân ảnh Nhạc Vũ biến mất, cảm giác chuyện Định Hải thần châm, đột nhiên biến mất nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, vị Long đế tân nhiệm tựa hồ cũng cực kỳ để ý.
Ra khỏi Long thành, Nhạc Vũ vẫn nhíu mày, ẩn lộ ra vài phần thần sắc lo lắng.
- Không phải Chuẩn Đề Tiếp Dẫn, vậy là người phương nào gây nên?
- Rốt cuộc là trùng hợp hay đã biết ta đang thu thập kỳ trân Ngũ Hành? Thổ mộc thủy hỏa đều đủ, hôm nay duy nhất còn thiếu là kim hệ. Định Hải thần châm lại vừa bị lấy đi sáng nay.
- Hậu Thổ vừa liếc qua đã biết ta cần Ngũ Hành linh trân bổ toàn công pháp. Pháp lực Nữ Oa càng ở trên nàng, tất nhiên có thể biết được. Bất quá, người thu Định Hải thần châm chi nhân chắc không phải là nàng.
- Ngoài ra còn có chư thần Cửu Lê nhất mạch.
Trong đầu hiện lên mấy cái tên, Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn ý hơi liễm. Vô luận là người phương nào lấy đi kỳ bảo kim hệ này, mục đích ra sao thì cũng không quan hệ tới hắn.
- Mà thôi! Định Hải thần châm, như ý kim cô, vô luận là châm là côn đều không hợp với Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm, Ngọc Thanh Phân Quang Thác Ảnh kiếm, phải tìm một thứ phù hợp với hai thần thông công quyết này mới được.
Tâm niệm nhất định, Nhạc Vũ liền dứt bỏ tạp niệm, phi độn về hướng Trung Nguyên, sau khi phản hồi triều ca liền trực tiếp l xuyên vào chín tầng U Minh, tới tận mười tám tầng Địa phủ.
Vừa vào tới nơi thấy Hậu Thổ đang lộ vẻ lo lắng, thấy hắn thì đột nhiên giãn mày, Nhạc Vũ bất giác cười khẽ:
Minh Hà Xi Vưu đã bố trí thỏa đáng?
Hậu Thổ lúc này mới bừng tỉnh, muốn nói lại dừng lại, chần chờ hồi lâu mới thở dài một tiếng đánh ra một tờ huyết phù:
- Là tín phù của Minh Hà, nói là đang ở chỗ cực nam tạ Vô Tận Diễm hải, Phần Minh Thiên chờ ngươi. Hạn một tháng, quá hạn không đợi.
- Vô Tận Diễm Hải, Phần Minh Thiên?
Nhạc Vũ nhắc lại rồi tiếp lấy tờ tín phù, sau một lát cười cười:
- Có thể dùng vật này để dụ ta, thật sự là thủ bút thật lớn, cũng thực cam lòng! Nếu thật là vật này thì có thể dốc sức liều mạng một hai!
Hậu Thổ đã biết sẽ là như thế, ánh mắt có chút ảm đạm, lại vẫn mở miệng khuyên nhủ:
- Người nọ xuất ra vật này tất có thập thành nắm chắc! Vật này tuy trân quý nhưng sao trọng yếu bằng tính mạng. Như theo ta thấy, không đi là thỏa đáng. Trước khi sát kiếp nổi lên chưa chắc không tìm được cơ duyên khác giúp ngươi tái tiến một bước.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, trên mặt tuy vẫn vui vẻ lại ẩn lộ sắc kiên định, đây có thể là cơ hội duy nhất trong vòng trăm năm thành tựu Thái Thượng hồn ấn, há có thể đơn giản buông tha? Nếu như bỏ lỡ, ngày sau chưa hẳn có thể có cơ duyên này.
Hậu Thổ thấy thần sắc như vậy thì biết hắn đã quyết, khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có thể cười khổ một tiếng nói:
- Nếu như Vũ đệ ngươi nhất định phải tiến về trước, Hậu Thổ cũng sẽ cùng đi!
Nhạc Vũ khẽ giật mình, nhìn sững Hậu Thổ, chỉ thấy vẻ cực kỳ kiên quyết trong mắt nàng, hiển nhiên Địa phủ cùng thánh vật đều không nằm trong suy tính của hắn, trong lòng hơi ấm áp nhưng lại khẽ lắc đầu:
- Với năng lực của Hồng Quân, khi đó há có thể để cho tỷ tỷ ra tay. Mặc dù có thể để ngươi ly khai Địa phủ theo ta nhưng khi đó Xi Vưu Minh Hà chỉ sợ cũng không dám hiện thân. Hai người kia dù lớn mật thế nào thì cũng tuyệt không dám chính diện giao phong với Thánh Nhân. Lần này chỉ cần ta với Chiến Tuyết cùng đi là được!
Hậu Thổ nghe vậy không chút nào ngoài ý muốn, vẻ u sầu càng đậm. Nàng biết trong tay Nhạc Vũ có Hồng Mông kiếm khí, căn cơ chính thức đến cấp bậc Chí Thánh, cũng biết pháp lực Chiến Tuyết đã đăng nhập Thái Sơ chuẩn thánh, có ba loại thần thông vô thượng có thể đánh đồng với Thái Sơ Kim Tiên nhưng dù suy tính thế nào cũng không thấy cơ hội thắng.
Nhạc Vũ cũng bất đắc dĩ, hắn dám phó ước, tự nhiên cũng có vài phần nắm chắc, mấy át chủ bài thu thập mấy ngày qua dĩ nhiên giúp ích không nhỏ.
Trước mặt Hậu Thổ, Nhạc Vũ cũng không muốn giấu diếm, đang muốn nói chuyện Lạc Bảo Kim Tiễn thì nhíu mày nhìn về phía trên không.
Chỉ thấy cách đó không xa, hàng rào kết giới của Địa phủ bị một cự lực oanh kích vỡ ra vô số hoa văn. Đang lúc hàng rào không gian nhanh chóng khép lại thì sau một khắc lại chấn động, một đại kích huyết sắc xuyên không bay vào, phá vỡ không gian ngàn trượng chung quanh thành mảnh nhỏ.
Tiếp đó Chiến Tuyết từ vết rách tiến vào, đầu tiên lạnh lùng liếc nhìn Hậu Thổ rồi nhấc tay trái nắm lấy mấy sợi xích to bằng cổ tay, ở đầu kia là một nam tử trung niên bị trói chặt, xương tỳ bà đều bị xỏ xuyên qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.