Chương trước
Chương sau

Thần thông cắn nuốt thôn thiên phệ địa của Côn Bằng vốn không phải Đại Hỗn Độn Thuật chân chính, hắc sắc không gian kia chỉ do hư không vô tận trong cơ thể biến thành, khi Nhạc Vũ dùng Đại Hỗn Độn Thuật phản kích, đem một kiếm xuyên thấu, nơi ngực bụng cất chứa hư không kia lập tức liền bị đánh dập nát!
Vô số máu tươi tuôn xuống như sóng triều. Một trận cương phong từ bên trong nổ ra, mang theo huyết quang tràn ra tứ tán.
Trên mặt Côn Bằng ngoại trừ vẻ kinh ngạc cũng không hề có nửa phần kích động thống khổ, trái lại hiện lên một tầng thanh khí, lệ khí điên cuồng, sát ý tràn như nước!
Hắn bỗng dưng bạo rống một tiếng, âm ba cuốn về phía trước, cuồng phong phẫn nộ gào thét, khiến ngũ sắc kiếm quang như bị khựng lại thoáng chốc.
Ngay sau đó quanh người hắn đột nhiên có một cỗ thủy linh lực tụ tập đến, ngưng kết ra vô số phong đao cùng huyền băng đại kiếm.
Từng thanh giống như mưa rền gió dữ điên cuồng chém xuống, cùng ngũ sắc kiếm quang va chạm giao kích, kình khí tứ tán không ngừng, pháp lực cuồn cuộn giống như vô ngần khôn cùng, vết thương ngay ngực bụng của hắn cũng chỉ trong thoáng chốc đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Càn rỡ! Ta có Hà Đồ Lạc Thư chí bảo trong tay, cho dù ngươi có Hồng Mông Khí lại có năng lực gì làm khó dễ được ta?
Lại một tiếng hừ tức giận, Côn Bằng bỗng dưng bước tới một bước, một lam sắc đan hoàn phun ra khỏi miệng, cùng Trảm Tiên Phi Đao giao kích một chỗ.
Sau đó cả thân hình hắn bỗng dưng bành trướng.
Thiên địa pháp tướng tăng lên tới chín trăm vạn trượng, hai bàn tay hướng Trấn Thiên Tỳ xa xa chộp tới, lại rõ ràng dùng thân thể mạnh mẽ, cự lực khôn cùng đem Thiên Đế ấn tỳ có thể so sánh với chí thánh linh bảo đỉnh cấp nâng ngược lên trên không trung.
Hà Đồ Lạc Thư giữa không trung lại tự biến hóa lúc lên lúc xuống, hướng chuông lớn xa xa trùm tới.
Chỉ trong tích tắc đã đem toàn bộ hoàn cảnh xấu xoay chuyển, dùng sức một mình đối kháng ba người vẫn hơi chiếm thượng phong, hiện rõ thông thiên thần thông vô thượng uy danh của thượng cổ yêu sư!
Bên dưới Hà Đồ Lạc Thư khổng lồ bao phủ, thân ảnh Nhạc Vũ thế nhưng lúc này lại vô cùng nhỏ bé.
Ánh mắt Côn Bằng thậm chí đã chăm chú nhìn vào trên ngũ sắc Hồng Mông kiếm khí, ẩn hiện ra vài phần tham lam.
Ngay trong thoáng chốc, trong ánh mắt băng lam sắc đã bị nỗi kinh ngạc tràn ngập, lúc này đã biến thành chân chính hoảng sợ!
Thân hình Nhạc Vũ trên đỉnh chuông đột nhiên vặn vẹo, tán phát hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.
Hai luồng linh quang khổng lồ toàn bộ bao trùm không trung.
Thân ảnh giống như đúc đang ở cách mười vạn dặm xa xa bỗng dưng hiện ra, trên người mặc cửu long tử kim bào, tay trái cầm Ngũ Đinh Thần Phủ, tay phải cầm ngũ sắc cự kiếm, dung mạo tuấn mỹ còn đang cười cười đầy tà khí.
Trên đỉnh đầu Nhạc Vũ lại là một vầng thanh sắc minh nguyệt treo cao, bên trong bắn ra một đoàn thanh quang chiếu tới!
- Là Côn Luân Kính! Côn Luân Tâm Kính Thuật!
Cơ hồ ý niệm vừa hiện lên, đoàn thanh quang đã xuyên vào bên trong thần hồn của hắn, lập tức đem nguyên hồn chặt chẽ cố khóa.
Ngay sau đó liền nhìn thấy ngũ sắc cự kiếm trong tay thiếu niên bỗng dưng hiện ra linh quang lưu chuyển, biến thành một cây quạt thật bình thường, đang hướng Hà Đồ Lạc Thư vừa định hóa quang bỏ chạy cách đó không xa quạt tới, sái ra vô số ngũ sắc quang hoa!
- Hà Đồ!
Đoàn lam sắc linh quang lập tức chớp lên, xa xa muốn rơi xuống, bị pháp lực của Nhạc Vũ cuốn lấy liền hút nhiếp trở về.
Mà Tam Diệu Như Ý Ngũ Sắc Phiến cũng tiếp tục quạt ra!
- Lạc Thư!
Linh quang bên phải cũng lắc lư một trận, liên tục giãy dụa nhưng bị một đạo hắc quang lướt qua ngay lập tức bị nhốt đóng vào bên trong Thai Tàng Hư Không thế giới của Nhạc Vũ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nguyên thần của Côn Bằng chỉ bị Côn Luân Tâm Kính Thuật cấm chế không tới thoáng chốc, chỉ trong nháy mắt đã hoàn hồn trở lại, nhưng Hà Đồ Lạc Thư trước mắt cũng toàn bộ bị Nhạc Vũ đoạt lấy, ngay cả hồn niệm liên hệ đã hoàn toàn biến mất!
- Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang!
Trong đôi mắt băng lam cơ hồ muốn phun ra lửa, lấy lực thao túng của hắn đối với Hà Đồ Lạc Thư, mặc dù gặp phải vô thượng thần thông gì cũng có thể chống đỡ.
Nhưng không tưởng được hắn lại gặp phải Côn Luân Kính!
Mà trong tay người kia hiện tại đã có tới bốn tuyệt đỉnh kỳ trân!
Tuy Nhạc Vũ chỉ mới đạt tới Chuẩn Thánh Thái Sơ cảnh giới, dựa vào thần thông pháp lực cùng chiến lực mạnh mẽ lại không thua gì Thái Thượng Kim Tiên tuyệt đỉnh!
Tức giận hừ lên một tiếng, trong lòng mang theo hận ý không chút cam tâm, ngay sau đó Côn Bằng liền đem hết toàn lực đẩy mạnh Trấn Thiên Tỳ lên cao!
Cả thân hình hắn lại biến hóa, huyễn hóa thành một đầu cự điểu khổng lồ ngàn vạn trượng, vọt lên phía chân trời, vặn vẹo thời không, vừa vỗ cánh đã đi ra ngoài trăm vạn dặm, mà hai cỗ tam thi hóa thân khác trên tầng mây cũng vội vàng bỏ chạy. Ném lại nhiều linh bảo đang kịch đấu cùng Thái Dương Kim Ô, cũng vỗ cánh đã nhanh như chớp thoát ra ngoài trăm vạn dặm.
Từ thật xa chỉ nghe một tiếng cười to điên cuồng của Lục Áp vang ra!
- Bệ hạ quả nhiên không làm ta thất vọng! Côn Bằng a Côn Bằng! Năm xưa ngươi ám toán cha ta, có từng nghĩ đến bản thân mình cũng có ngày hôm nay? Lần này nếu không chém đầu ngươi, Lục Áp này thật sự thẹn phận làm nhi tử…
Lời vừa rơi, Lục Áp đạo nhân chợt cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm tâm huyết lên trên Tử Kim Hồ Lô.
Điểm bạch sắc quang nhận càng lóe sáng quang hoa, xuyên qua không gian chỉ trong nháy mắt đã truy tới phía sau Côn Bằng, bạch quang vặn xoắn, liền khiến một khối tam thi hóa thân bị chém thành hai đoạn, ầm ầm rơi xuống đất.
Bên dưới mặt đất giờ phút này lại có vạn đạo thanh đằng đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, thật nhanh vươn lên trời, đem cỗ hóa thân thành cự điểu khổng lồ của Côn Bằng chặt chẽ cuốn lấy, mạnh mẽ trói buộc lôi kéo xuống mặt đất.
- Buồn cười! Côn Bằng ta tiếu ngạo thiên địa, có thiên đạo bảo hộ! Chỉ là ba Hỗn Độn Kim Tiên cũng muốn làm cho ta thân vẫn?
Côn Bằng phẫn nộ gào thét, vô luận là thân thể cự kình bị chém đôi hay cự điểu khổng lồ bị trói buộc đều hóa thành một đạo lam quang xuyên vào bên trong bản thể.
Thân thể Côn Bằng hóa thành ngàn vạn trượng lại tiếp tục khuếch trương, hai cánh mở ra, phạm vi ước chừng một ngàn tám trăm vạn trượng, dài tới chừng chín vạn dặm!
Lập tức đánh nát thời không, cơ hồ xem thường toàn bộ thiên địa pháp tắc cùng thời không đại đạo, hướng Bắc Minh bay nhanh.
Chỉ sau mười hơi thở đã tiến tới bờ Bắc Hải, khoảng cách chín ức dặm.
Giờ phút này Nhạc Vũ mới áp chế xong Hà Đồ Lạc Thư, lạnh lùng nhìn theo, trong mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo cùng vẻ trào phúng.
Tuy thân ảnh Côn Bằng đã phi độn ra ngoài mấy ức dặm, nhưng hắn cũng không chút hoang mang, lại phân chia Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm trong tay thành năm thanh ngũ sắc kiếm khí, xoay tròn quanh người, bỗng dưng phát ra một cỗ ngũ hành từ lực bắn ra.
Kiếm quang xoay chuyển trảm tới, đồng dạng cũng là đánh nát không gian, xem thường thời gian pháp tắc hướng mặt bắc bay đi.
Chỉ phút chốc đã đi qua trăm vạn dặm, còn nhanh hơn Côn Bằng mấy phần, ở bên trong hư không hiện ra một đạo quang mang sáng chói, chỉ một lát sau đã xuyên tới trước thân ảnh của Côn Bằng.
Hắn đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời, chân đạp tường vân, một tay cầm búa, một tay cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt như liếc nhìn chúng sinh thẳng tới đầu cự điểu xa xa.
Đồng tử Côn Bằng giận dữ trừng lên, tiếp theo lại rít lên một tiếng sắc nhọn, thân hình bỗng dưng co rụt lại chỉ còn hơn trăm vạn trượng, tựa như một thanh tiêu thương không hề tránh né hướng chỗ Nhạc Vũ đâm thẳng tới!
Từ thời thượng cổ, Cộng Công va đập liền khiến Bất Chu sơn ngã! Lúc này Côn Bằng tề tụ một thân lực lượng của hai cỗ tam thi pháp thân vào bản thể, đem hết toàn lực va chạm còn vượt hơn Cộng Công ba phần!
Thân hình còn chưa đến, đã khiến ức vạn dặm nơi này toàn bộ nứt vụn!
Mà giờ khắc này toàn bộ phương bắc cơ hồ hồn niệm của các Chuẩn Thánh nhân vật đều sôi nổi tràn đến.
Vô luận là Vũ Dực Tiên hay Huyền Đô Pháp Sư đều dừng tay, xa xa nhìn về phương hướng kia.
Bên ngoài phù không thiên thành, trong mắt Lục Áp mang theo vẻ chờ mong, thần tình lại vô cùng lo lắng chằm chằm nhìn về hướng Nhạc Vũ.
Hai mắt Mạnh Chương thần quân hơi nheo lại, bên trong lóe ra tinh mang, ẩn ý khó lường.
Vân Trung Tử bị vây bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ thoáng cau mày, gương mặt khổ sáp lẩm bẩm.
- Muốn giết Côn Bằng? Lấy tu vi của hắn tựa hồ là còn quá sớm đi…
Huyền Đô Pháp Sư đứng bên cạnh hắn, nghe được lời này không khỏi mỉm cười.
- Đúng là không khỏi có chút nóng lòng! Nếu có thể tru diệt Côn Bằng đã đủ giải quyết Bắc Câu Lô Châu, hết thảy hậu hoạn. Người này liều mạng như thế cũng là theo lẽ thường phải làm. Nhưng thượng cổ yêu sư lực lượng, một cỗ Hồng Mông Khí làm sao có thể đơn giản tru diệt…
Còn đang nói chuyện đột nhiên ngừng bặt, Huyền Đô Pháp Sư cũng không nói tiếp, chỉ ngây người nhìn lên bầu trời cách mấy ức dặm.
Chỉ thấy Nhạc Vũ đã thu hồi Ngũ Đinh Thần Phủ, tuy Côn Bằng ở ngoài ngàn vạn dặm nhưng chỉ trong chớp mắt liền đánh tới nhưng hắn lại không hề có nửa điểm bối rối.
Tay phải cầm kiếm, tay trái khẽ vuốt thân kiếm, giữa chân mày lộ ra vài phần cảm khái hoài niệm.
- Bộ kiếm quyết này đã lâu rồi trẫm không dùng tới…
Rõ ràng chỉ là thấp giọng nỉ non, thế nhưng lúc này cả tam giới đều có thể nghe, xuyên thấu cả cửu thiên thập địa!
Thanh ngũ sắc cự kiếm cũng từ tay hắn bay ra, mang theo vô số quỹ tích huyền diệu mỹ lệ.
- Yêu sư Côn Bằng! Mười vạn năm trước ngươi làm tổ sư Hồng Vân của trẫm thân vẫn, mười vạn năm sau lại muốn xâm phạm đế đình của ta. Cùng Hồng Vân nhất mạch toàn bộ ân oán nhân quả hôm nay liền cùng nhau giải quyết! Chết dưới Thiên Mệnh kiếm của trẫm, ngươi nên cảm thấy tự hào!
Trong tử kim khí trụ chín đầu cự long bỗng nhiên xoay quanh, quấn quýt trên thân kiếm, khiến ngũ sắc cự kiếm bao quanh một tầng tử sắc dày đặc.
Thế kiếm bỗng dưng khựng lại, phảng phất như chịu tải toàn bộ sức nặng của cả thế giới.
Hơi thở của Huyền Đô Pháp Sư cách ngoài ba ức dặm bỗng dưng trầm trọng, ánh mắt cũng chuyển sang vô cùng ngưng trọng:
- Chính là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm! Bộ kiếm quyết này lại được Huyết Lục thiên quân cải biến tới mức như thế!
- Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?
Vân Trung Tử thoáng nhíu mày, lại cảm thấy thật khó hiểu. Hắn có thể nhìn ra bóng kiếm của Nhạc Vũ chém ra, xác thực là vô cùng huyền diệu, nhưng rốt cục uy lực như thế nào, lại có tác dụng gì hắn lại không thể biết.
Hắn cũng không nghĩ ra là dạng kiếm quyết bực nào có thể làm Huyền Đô Pháp Sư, bản thân là đệ tử thánh nhân, hơn nữa còn là Thái Thượng Kim Tiên thất thố đến như thế.
Huyền Đô cũng biết giờ phút này phản ứng của mình có chút không ổn, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng đông cứng!
- Là thần thông sư môn của người này, không kém cỏi bất cứ môn thần thông nào trên thế gian! Đáng tiếc trên đời còn chưa nghe thấy kỳ danh. Ở trong mắt ta kiếm quyết này nếu diễn biến tới cực điểm, dưới thánh nhân trên thế gian, toàn bộ sinh linh vạn vật chỉ là sô cẩu!
Lời vừa rơi xuống, liền chỉ thấy quang mang chợt lóe sáng trên bầu trời, một đạo kiếm quang kinh diễm thê mỹ bỗng dưng nhấp nháy trong thiên địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.