Chương trước
Chương sau

- Thế gian Nhân hoàng cũng có được bát cửu mệnh cách…
Lạnh lùng nhìn vào tử kim khí trụ, còn chín đầu cự long, đôi mắt Nhạc Vũ không khỏi thoáng nhíu lại.
Nơi Trung Nguyên trong số các chư hầu tuy bao năm qua đều có thiên tai loạn lạc, nhưng nhân khẩu đạt tới sáu ngàn triệu, nhiều hơn phương bắc tới mười lần, đủ chống đỡ cho hai mươi vị Vu Thần đứng đầu như Hậu Thổ Cộng Công.
Nhưng hiện giờ Thiên Đình tuy có tám ngàn vạn thiên binh thiên tướng, nhưng Hỗn Độn Kim Tiên chân chính đủ so sánh với Hậu Thổ Cộng Công năm xưa chỉ bất quá chừng sáu bảy người mà thôi.
Sáu ngàn triệu nhân khẩu, tổng cộng chỉ cần phụng dưỡng vài bài vị tầng mười chín.
Truy tìm tận căn nguyên, là do Nhân hoàng quá mức cường thế. Ở bên dưới kiềm chế khiến tín đồ không được mở rộng, cả địa vực Trung Nguyên chỉ có một phần mười dân cư tín ngưỡng Thiên Đình.
Đây là sau Tam Hoàng Ngũ Đế, ngày đó có được cửu cửu mệnh cách sánh ngang Thiên Đế. Vào thời thượng cổ, Thiên Đình cơ hồ bị mấy vị Nhân hoàng kia áp chế tới mức không thể duy trì tồn tại.
Thẳng đến khi vị Nhân tộc đại đế cuối cùng là Ngu Thuấn thoái vị, vị cách Nhân hoàng đã rơi xuống còn bát cửu, lúc này cửu tiêu Thiên Đình mới dần dần có được địa vị của mình.
Nguyên bản Nhạc Vũ đối với chuyện này kỳ thật cũng không quá lưu ý, giờ này khắc này hắn mới cảm giác được chín đầu tử kim cự long đặc biệt chướng mắt, chỉ hận không thể lập tức nghiền nát mới tốt.
Ngay sau đó Nhạc Vũ bỗng dưng bật cười, âm thầm lắc đầu, đây đúng là nhân chi thường tình, ngay chính hắn cũng không ngoại lệ.
Nếu đặt trong dĩ vãng, lúc hắn vừa đi tới hồng hoang. Khí vận Nhân hoàng dù mãnh liệt cường thịnh thế nào cũng không quan hệ gì tới hắn.
Nhưng khi hắn nổi lên lòng tranh đoạt ngôi vị Thiên Đế, thế gian Nhân hoàng ở trong mắt hắn cũng trở nên vô cùng chướng mắt, cực kỳ chán ghét.
Hắn tiếp tục cẩn thận nhìn ra xa, đã thấy chín đầu tử kim cự long tuy dáng vẻ cực thịnh ngạo nghễ, uy mãnh bá liệt, nhưng đã mơ hồ hiện ra xu thế căn cơ chao đảo, trong đó có vài đầu cự long khí tức còn lảo đảo bất an.
Trong lòng Nhạc Vũ cũng chợt hiểu, vận thế như vậy nếu đặt ở trước kia, kỳ thật cũng không đáng vào đâu. Chỉ cần qua một thời gian xuất hiện được một hai vị minh quân, là có thể xoay chuyển vận mệnh quốc gia.
Nhưng nếu thêm trăm năm, là lúc sát kiếp nổi lên, một khi thương thiên phát ra sát khí, long xà khởi lục, chỉ sợ lúc đó sẽ rơi vào kết quả hủy diệt.
Mà nếu như hắn đoán không lầm, sau khi thay đổi triều đại, bát cửu mệnh cách kia sẽ tiếp tục giáng xuống thêm một tầng, chỉ còn đạt thất cửu mệnh cách.
Từ khi Hạ kế Thuấn, toàn bộ Nhân hoàng đều là huyết duệ của Thuấn, vì vậy có thể đạt được đầy đủ địa khí cửu cửu mệnh cách. Mà khi Thương thay Hạ, Nhân hoàng vị cũng là từ chiến tranh thay đổi triều đại mà đến, vì vậy từ cửu cửu chỉ còn lại bát cửu.
Nếu như hắn đoán không sai, sau sát kiếp, Nhân hoàng lại tiếp tục bị hạ xuống thêm một tầng mệnh cách.
- Phong Thần chi chiến sao?
Trong lòng Nhạc Vũ thôi diễn trăm ngàn lần, chợt hừ lạnh một tiếng.
Thật khó trách vài vị Đạo tổ thánh nhân kia lại khẩn cấp như thế, chèn ép quyền uy của Thiên Đình.
Sau sát kiếp lần này chính là lúc Thần đạo rầm rộ chấn hưng, nếu không đi mưu kế này, chỉ có thể ngồi xem Thiên Đình thành tựu.
Sau khi tân triều kiến tạo, mặc dù vẫn có thể kiềm chế Thiên Đình, nhưng chung quy không thể giống như trong dĩ vãng, gắt gao khống chế.
- Hắc!
Cười lạnh một tiếng, Nhạc Vũ nhất thời cũng chẳng thèm lưu tâm tới. Trừ phi có một ngày hắn có thể đi lên chức vị Thiên Đình đại đế, nếu không khí vận Nhân hoàng tạm thời không quan hệ gì tới hắn.
Dừng lại nơi này thêm chốc lát, hắn liền nhìn thấy một đoàn kim quang bay tới. Còn cách xa ngoài ức vạn dặm đã khiến sóng lòng hắn phập phồng, sinh ra cảm ứng. Xa xa nhìn lại chính là tiền quân binh mã Đại nguyên soái Ngao Phách. Một thân kim giáp, cầm theo một thanh chu hồng trường thương, dưới chân giẫm lên một đạo tam xích quang nhận, xuyên không tới. Tốc độ cực nhanh, không thua gì mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên mà Nhạc Vũ gặp qua, tương đương với nhân vật Chuẩn Thánh.
Ngoại trừ kim sắc phù giáp, trường thương quang nhận hẳn đều lấy được từ trong Long mộ.
Vừa xuyên tới, tuy tướng mạo vẫn như nữ tử, nhưng lại hiển lộ ra vài phần khí tức oai hùng.
Bay tới bên cạnh, Ngao Phách lạnh lùng nhìn phương hướng đế đô liếc mắt, chỉ thấy chín đầu tử kim cự long xoay quanh bao trùm trên không, hai cỗ đế khí như vỡ bờ, ngay cả thần niệm của hắn cũng không cách nào triển khai, lúc này mới thoáng yên tâm hướng Nhạc Vũ ôm quyền thi lễ nói:
- Bệ hạ phân phó mọi việc đều đã làm thỏa đáng. Toàn bộ phù trận đều được bố trí xong xuôi, chỉ có một việc chính là tình hình bên Thiên Đình tựa hồ có chút không ổn. Mãi cho đến nay binh tướng đi tới gần Đào sơn cũng chỉ có ba trăm vạn người, chỉ có hai Đại La Kim Tiên, còn nói là Vu Thần phía nam làm loạn, cần điều động binh tướng đi tới đó trấn áp…
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày cười lạnh, việc này vốn nằm trong dự liệu của hắn, không hề có chút gì kỳ quái.
Hắn phẩy tay áo, lại đánh ra năm huyết phù về hướng Ngao Phách, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Việc này ta đã có sở liệu, đều có xử trí. Ngươi cứ chiếu theo lời ta dặn đi làm là được. Cho dù mấy người Thái Hoàng Đương Đồ có hỏi cũng không được tiết lộ nửa câu!
Từ khi Đại Nhật chân nhân bắc thượng, Mạnh Chương thần quân ký thác hóa thân thay mặt hắn trấn thủ Thiên Đình, Thái Hoàng chân nhân cùng Đương Đồ chân quân liền bị Nhạc Vũ phái tới gần Đào sơn tương trợ Ngao Phách.
Tình hình của hai người này cùng Quân Minh lại khác với Quý Nguyên Ngao Phách, cho dù đã bị hắn khống chế nguyên thần cũng không thể nào hoàn toàn yên tâm, chỉ có thể dùng nhưng không thể tin.
Ngao Phách nghe vậy hiểu ý, tuy trong lòng kỳ quái Nhạc Vũ chuẩn bị lấy phương pháp gì xử trí việc của Thiên Đình, thế nhưng lúc này cũng không hỏi nhiều, sau khi tiếp nhận huyết phù lại cúi người thi lễ với Nhạc Vũ, trong đôi huyết nhãn chớp lên sát ý, trực tiếp phi độn rời đi.
Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn ba đạo huyết phù còn lại trong huyết tinh, sau đó cười nhẹ bước về phía tây hoàng thành Triều Ca.
Phía tây Triều Ca có hai tòa núi lớn vô cùng kỳ vĩ. So với trụ trời bốn phương, có lẽ kém hơn một bậc, nhưng có thể kề vai cùng Vạn Thọ sơn.
Một là Ly sơn, nghe đồn Oa Hoàng Cung nằm trên đỉnh núi này, tự thành một thế giới.
Một là Tức sơn, được xưng Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Đức Quang Đại Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ thần miếu, là đàn tràng duy nhất của Hậu Thổ trên nhân gian này.
Hai người một nam một bắc, giằng co lẫn nhau, cách xa nhau không tới ức dặm.
Nhạc Vũ độn tới trên không, liếc mắt nhìn qua hai hướng, sau đó hai mắt híp lại nhìn chằm chằm lên đỉnh Ly sơn.
Khí tức vô cùng quen thuộc kia hắn lại cảm ứng thêm lần nữa, cũng cơ hồ có thể khẳng định người kia đang ở trên đỉnh núi này.
Trong lòng dâng lên một nỗi xúc động, muốn liều lĩnh đi tới đỉnh Ly sơn nhìn xem một lần.
Trên mặt hiện lên vẻ trắng xanh, sau một lát liền khôi phục bình tĩnh. Nhạc Vũ miễn cưỡng đè nén cỗ dục vọng, hướng Tức sơn ở mặt bắc đi tới.
Khi đi tới chân núi hắn cũng không lên đỉnh núi, thân hình lại xuyên xuống lòng đất, thẳng tới cửu uyên.
Đi thẳng vào tầng u minh thứ chín, chỉ thấy trong mười tám tầng địa ngục, tầng rộng nhất nằm dưới cuối cùng, vẫn vô cùng trống trải.
Hậu Thổ đang ngồi tĩnh tọa ngay trung ương, trông thấy Nhạc Vũ đến cũng không đứng dậy, chỉ đưa nguyên thần bay ra, lộ hóa thân hình, nhìn Nhạc Vũ vui mừng cười nói:
- Tiểu đệ quả nhiên đã đột phá Chuẩn Thánh cảnh giới!
Tiếp đó nàng thoáng kinh dị, trong mắt phượng chợt lóe tử mang, tán thán:
- Lại đạt tới bài vị tầng mười chín, nguyên lực bát giai đã không thua Xi Vưu năm xưa. Ta biết ngươi đạt được thần tinh Cộng Công, lại không dự đoán được ngươi có thể hấp thu được nhanh như vậy, trình độ trận đạo của ngươi lại đạt tới cảnh giới như thế, chỉ còn thiếu chút nữa đã đạt tới cảnh giới chí thánh chí minh!
- Tỷ tỷ đã nghĩ sai, tiểu đệ có tiến cảnh như vậy là nhờ công lao của Mạnh Chương thần quân…
Nhạc Vũ cười khổ, không có gì giấu diếm.
Côn Luân Kính của hắn chỉ có thể ở ngoài ức vạn dặm giấu diếm được Đạo tổ thánh nhân, một khi ở gần trong gang tấc, nhất định sẽ bị xuyên thủng không cần nghi ngờ.
Mặc dù Hậu Thổ còn chưa chân chính thành thánh, một thân pháp lực thần thông còn vượt hơn Trấn Nguyên Tử mấy lần.
Hơn nữa còn cùng hắn tâm niệm quan hệ, ràng buộc sâu đậm, một thân tu vi có thể giấu diếm được người khác nhưng không thể gạt được nàng.
Về phần thần tinh Cộng Công, quả thật có hơn phân nửa là ỷ lại vào Mộc Linh Tinh Châu của Thanh Long.
Nếu không phải có vài giọt Tạo Hóa Chân Dịch đề cao ra mấy trăm quả Bồ Đề Tử, hắn muốn hoàn toàn hấp thu pháp tắc đại đạo bên trong thần tinh Cộng Cộng chuyển cho mình dùng ít nhất còn dùng tới một vạn năm hoặc năm ngàn năm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thoáng giải thích một câu, thấy Hậu Thổ lộ vẻ chợt hiểu, Nhạc Vũ lại bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt đẹp của Hậu Thổ, nói:
- Tỷ tỷ biết được ý đồ hôm nay ta đến chứ?
- Tự nhiên là vì Đào sơn!
Hậu Thổ mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ nhẹ nhàng:
- Nguyên bản ta còn đang lo lắng ngươi không ứng phó được, hiện giờ xem tu vi của ngươi ta mới chính thức yên tâm. Ta biết nhân thủ của ngươi không đủ, Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên, thậm chí cả Cửu Hoa đều có thể đưa cho ngươi điều động…
Nhạc Vũ lại lắc đầu:
- Nhân thủ không cần nhiều lắm, hiện giờ dưới trướng của ta cũng đủ rồi. Nếu để bộ hạ của tỷ tỷ nhúng tay, tam giáo cũng sẽ không chịu để yên. Nhân thủ thì đệ không mượn…
Hậu Thổ nghe vậy nhất thời cảm thấy kinh ngạc, mà vẻ mặt Nhạc Vũ chợt biến thành vô cùng ngưng trọng:
- Mấy năm nay tỷ tỷ có liên hệ gì với Vu Thần phía nam hay không?
Ánh mắt Hậu Thổ lập tức chớp động, tiếp theo lại cười tự giễu:
- Quả thật có chút liên hệ, những người kia kinh thường tỷ tỷ làm người yếu đuối khiếp đảm, bình thường không để ý tới ta. Chỉ có vài ba người tri giao năm xưa còn ngắc ngoải ở phương nam. Vì sao hôm nay lại nhắc tới việc này?
- Như thế thật tốt!
Nhạc Vũ chợt giãn đôi mày:
- Tỷ tỷ có nắm chắc nói động được hơn mười vị Vu Thần phía nam, khi cuộc chiến Đào sơn khởi phát thì làm ra xu thế như xuất bắc phạm Trung Nguyên?
Nếu nói trước đó Hậu Thổ còn mơ hồ hiểu được ý đồ của Nhạc Vũ, đoán được một phần, đến lúc này lại hoàn toàn không hiểu ra sao:
- Ta nhớ được những ngày qua Hạo Thiên lại nói vì phía nam không yên, ẩn có dị động nên không thể tập binh Đào sơn đi?
Thấy trên mặt Nhạc Vũ lộ ra vẻ cười cười, lại như chê cười, Hậu Thổ chợt tỉnh, sau đó mày liễu cau lại:
- Tỷ tỷ cùng vài vị phía nam tuy có quan hệ, nhưng mấy người kia có chịu nghe tỷ tỷ phân phó hay không thì thật khó nói. Trong đó có mấy người hận ta tận xương, dù hiện giờ ta đã tiếp cận thành tựu thánh nhân…
Khóe môi Nhạc Vũ thoáng nhíu lại, trực tiếp cắt lời Hậu Thổ:
- Xin tỷ tỷ hãy chuyển cáo, ngày sau nếu trẫm thành Thiên Đế, có thể lưu cho bọn họ một con đường sống. Người theo ta thì sống, nghịch ta phải chết!
Thân hình Hậu Thổ lập tức cứng ngắc, nàng có chút không dám tin ngây người nhìn Nhạc Vũ.
Nàng cơ hồ không cách nào tin tưởng lời nói vô cùng bá đạo lại tự tin tới cực điểm lại xuất từ miệng Nhạc Vũ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.