Chương trước
Chương sau

Văn Thù cùng Quảng Thành Tử nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Quảng Thành Tử cân nhắc chốc lát, mở ra một tầng pháp lực ngăn cách, nói:
- Tổ sư tuy mạnh, lại dùng thân hợp đạo, không thể ra tay. Năm đó bị La Hầu bức bách, cuối cùng trảm tam thi chứng đạo, chung quy vẫn chưa được hoàn chỉnh, tru diệt La Hầu, nhưng bản thân cũng bị thương nặng. Nghe nói sau mấy vạn năm cũng chưa khỏi hẳn. Về sau mới có chuyện Hồng Vân vẫn lạc, thần thú Vu Yêu chi thương. Thẳng đến khi hết thảy uy hiếp đều được giải quyết, lúc đó mới dùng thân hợp thiên đạo, muốn mưu đoạt hồn ấn Bàn Cổ, bù lại đạo cơ của bản thân. Nếu hắn còn chưa hợp đạo, tự nhiên mọi người đều không dám có hành động mảy may, nghe theo điều khiển. Nhưng hôm nay mặc dù mọi người còn kiêng kỵ hắn thao túng thiên ý, nhưng đã xa không còn như khi trước. Kỳ thật có chút lời nói vốn không muốn báo cho các ngươi. Nhưng trước mắt thiên cơ đã biến, sau khi các ngươi biết được mới có thể biết ngày sau nên làm việc quyền biến thế nào…
Ánh mắt Văn Thù thoáng lóe ra, Hoàng Long chân nhân là lần đầu tiên nghe nói, chỉ cảm thấy kinh sợ toàn thân, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đánh thẳng tận đáy lòng.
Tiếp theo sau Quảng Thành Tử nhìn xuống địa phủ, nói:
- Lần này Hậu Thổ chưa tấn thánh vị, bất quá nhìn xem cảnh giới hiện giờ của nàng hơn nữa có công đức đoạt được lần mở luân hồi này, có thể nhiều nhất chỉ thêm ba ngàn năm liền có thể mượn thiên địa nguyên lực chứng đạo. Trong chư thánh sẽ là người duy nhất không bị Hồng Quân sở chế. Ngược lại sẽ có thể hành sự tùy tâm, càng làm người đau đầu. Hậu Thổ sẽ không đích thân ra mặt, nhưng có thể kiếm người thay việc, chính là vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc kia…
Hắn nói tới đây, Từ Hàng đạo nhân đang ngồi một bên ngẩn người bỗng dưng lên tiếng:
- Ta nghĩ đến một chuyện, Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ cùng Thủy Kiếm Tiên Uyên Minh nói không chừng chính là cùng một người. Cho dù không phải, giữa hai người cũng phải có chút liên hệ!
Ba người nhất thời ngạc nhiên, tựa như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ, trong lòng kích động gợn sóng, thật lâu chưa thể bình ổn.
Sau một lát Văn Thù đầy khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ sư đệ đang nói đùa sao? Thần thông pháp lực của hai người đều khác nhau, một người lại nằm ngoài thiên cơ, một người lai lịch hết sức rõ ràng. Sao có thể là cùng một người đây?
- Chỉ đoán mà thôi, ta chỉ là suy nghĩ tới, hai người này đồng thời xuất hiện tại Huyết Vân sơn mạch, tuyệt đối không thể không có tiếp xúc. Đồng dạng bản thân đều có tuyệt thế kiếm thuật, trận đạo thiên phú lại cao đến kinh người. Uyên Minh đột nhiên quật khởi sau sự việc tại Huyết Vân sơn mạch, không thể không làm cho người ngờ vực. Nhưng cũng không có chứng cớ gì có thể thể chứng thật mà thôi.
Cười tự giễu, vẻ mặt Từ Hàng chuyển sang bất đắc dĩ:
- Hơn nữa hiện giờ cho dù đúng như suy đoán của ta, Uyên Minh kia thật sự chính là Nhạc Vũ, ta và ngươi cũng chỉ có thể cho rằng không biết…
Vẻ mặt Hoàng Long chân nhân nhất thời hơi trầm xuống:
- Huyết Lục thiên quân tàn sát Xiển giáo trăm vạn đệ tử, nếu người này thật sự chính là Nhạc Vũ, chúng ta làm sao có thể ngồi xem?
Văn Thù cùng Quảng Thành Tử nghe vậy đều im lặng, Từ Hàng liếc mắt nhìn Hoàng Long thật sâu, lúc này mới mở lời nói:
- Cũng không phải sư đệ lãnh huyết, thù hận trăm vạn đệ tử bị tàn sát cũng nhất định có một ngày cần nợ máu trả bằng máu. Chẳng qua hiện nay sát kiếp đã tới, sự tình quan hệ tới phúc lợi của hàng ức đệ tử Xiển giáo ta, còn phải thận trọng. Hơn nữa chuyện này còn quan hệ tới hi vọng thành đạo của sư tôn, nếu chúng ta giết hắn, sư tôn chưa chắc sẽ hài lòng.
Hoàng Long chân nhân vốn khó hiểu, sau một lát trong đồng tử lại co rụt mạnh mẽ:
- Chẳng thể trách dạo gần đây các ngươi vẫn không dốc hết sức đi tìm tòi tung tích của Nhạc Vũ. Ta chỉ nghĩ do các ngươi buông tha, thì ra là thế, thì ra là thế…
Bị Từ Hàng nhắc nhở, lần đầu tiên hắn mới suy nghĩ về tâm tư của sư tôn mình. Hoàng Long lại chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, toàn thân trên dưới tràn đầy hàn ý.

Mà giờ khắc này bên trong tầng u minh thứ sáu, một đạo nhân trên đầu đội nón che phủ mặt đang đưa mắt nhìn vào mười tám tầng địa ngục, ánh mắt liên tục lóe ra bất định.
Làm như thương cảm, lại mang theo vài phần vui vẻ, trong tay hắn cầm lấy phất trần, bình tĩnh phiêu phù trên hư không.
Hắn lại nhìn lên thương thiên, chỉ thấy trên bầu trời có bảy viên tinh tú chói mắt đang từ bên trong quần tinh rơi xuống.
Mà ở trên thương thiên, một viên thổ hoàng sắc tinh tú chói mắt nhất, còn có hai viên hắc lam tinh tú bị kéo tới, nằm ở giữa, rõ ràng đã thành tựu tinh hệ, dẫn dắt cả tinh đồ hoàn toàn đại biến. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Tu đạo hơn mười vạn năm, thành tựu Đại La vị. Nhưng chỉ trong nháy mắt liền rơi xuống kết quả thân tử đạo tiêu, đáng tiếc đáng tiếc!
Cười khẽ một tiếng, hắn lại xoay người qua nói:
- Hiện giờ mọi việc đã xong, mấy người các ngươi có thể đi rồi. Có được Tu La bộ tộc các ngươi tương trợ, nghĩ đến Minh Hà cũng có thể sớm phục hồi chỉ trong vạn năm thời gian.
Ở phía sau hắn rõ ràng là vài thân ảnh dung nhan vô cùng xinh đẹp tuyệt trần, chỉ riêng đồng tử lại tràn đầy huyết sắc. Mà bên dưới thân ảnh, ai ai cũng đều biến thành khổng lồ.
Thanh niên cầm đầu ấn đường hiện rõ một nốt ruồi son, sát ý trong mắt mãnh liệt, lại miễn cưỡng ẩn nhẫn nói:
- Vì sao phải hỗ trợ Hậu Thổ? Phụ thân của chúng ta không oán không thù với đạo hữu, phía trước còn tự mình hứa hẹn sẽ giúp cửu u chúng ta một tay. Vì sao mới vừa rồi lại cần ngăn trở chúng ta?
- Không oán không thù sao?
Đạo nhân đội nón lạnh lùng hừ một tiếng:
- Vậy cũng chưa chắc! Phía trước đồng ý giúp phụ thân các ngươi, nhưng các ngươi có xem chúng ta là đồng minh mà đối đãi? Nếu không phải vị Thủy Kiếm Tiên kia xuất hiện, Vong Xuyên đạo hữu hiện giờ đã sớm thân vẫn, còn bị điền nhập vào trong mười tám tầng địa phủ. Ta lưu các ngươi tại đây, còn không phải vì cứu tính mạng cho các ngươi? Bỏ đi, vì sao ta phải giải thích việc này với các ngươi, vô luận nghĩ thế nào cũng được, tóm lại tự mình thu xếp ổn thỏa đi!
Vừa nói xong cũng không chờ mấy người kia nói chuyện, bỗng dưng một bước đi ra, đã rời đi tại chỗ. Thoát khỏi cửu u, bước vào bầu trời, lại vẫn không nhịn được nhìn xuống bên dưới liếc mắt, trong mắt lộ vẻ suy tư.
- Thiên cơ đã biến, lại không biết vị Hậu Thổ thánh nhân này có năng lực chờ đợi đến ngày nàng dùng nguyên lực chứng đạo hay không? Chớ để ta thất vọng mới tốt!
Trong miệng hắn còn đang lầm bầm lẩm bẩm, bên cạnh hắn lại có một thân ảnh truyền đến nói:
- Ta thì uể oải mệt mỏi vô cùng, đạo hữu lại vô cùng nhàn nhã a…
Đạo nhân đội nón quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình:
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Cửu Hoa chân nhân đạo hữu sao? Không phải chuẩn bị quẳng ném qua Tây Phương Giáo sao? Vì sao lại ở đây lúc này?
Còn đang nói chuyện, một đạo nhân gương mặt chữ điền bỗng dưng từ trong vân không bước ra, sau đó cười khổ nói:
- Vốn là có ý đó, chuẩn bị nhập trú địa phủ tích lũy công đức. Thậm chí ngay cả chí nguyện "địa ngục không không, thề không thành phật" cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng hiện nay thiên cơ đã biến, tự nhiên không cần nhắc tới. Địa Tạng Bồ Tát vị dĩ nhiên đã biến thành không. Hiện giờ ta còn đang do dự bản thân mình đi hay ở, đại kiếp nạn sắp đến, trước đây ta lại tạo quá nhiều nghiệp chướng, hiện giờ nếu không tìm người bảo hộ, chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đạo nhân đội nón chợt bật cười:
- Ngươi cũng là Hỗn Đôn Kim Tiên trong hồng hoang, là nhân vật Chuẩn Thánh. Sao có thể không có chỗ đi?
Tiếp theo tâm niệm hắn chợt động, nói:
- Sao ngươi không đi địa phủ thử xem? Hậu Thổ vừa thành đạo, hiện giờ đang cần nhân thủ. Hiện giờ ngươi đi qua, giúp người trong lúc khó khăn, đồng dạng cũng có thể tránh được sát kiếp, cũng có thể tích tụ công đức.
Khuôn mặt Cửu Hoa chân nhân không khỏi có chút dao động, nói:
- Bản thân ta cũng không nghĩ tới chuyện này, xác thực có vài phần khả thi!
Nói dứt lời, lại hướng tới đạo nhân đội nón thi lễ nói:
- Đa tạ, việc này ta cũng phải suy tính cẩn thận một chút, sau đó làm tiếp quyết định. Nếu như có thể giữ được tính mạng, tất nhiên sẽ thâm tạ ân tình đạo hữu đã nhắc nhở!
Người đội nón mỉm cười, nhìn Cửu Hoa rời đi. Chỉ là trong đôi mắt hắn lộ ra vài tia tinh mang nguy hiểm.
Phảng phất giống như có một đoàn lửa hận vô tận đang thiêu đốt trong ánh mắt hắn.

Nhạc Vũ một đường đi hướng tây, không bao lâu đã đi tới địa phương tìm được ba năm trước. Quả nhiên vật bên dưới lòng đất đã không còn tung tích. Mà nơi này bị Cửu Địa Linh Minh đại trận phân nhánh làm nổ tung, biến thành một đống hỗn độn. Trong phạm vi trăm vạn dặm linh mạch hủy diệt, cơ hồ toàn bộ mọi thứ đều hóa thành tro tàn.
Tuy vật dưới lòng đất không còn thấy bóng dáng, nhưng Nhạc Vũ cũng không hề có vẻ chán nản, ngược lại còn mỉm cười.
Đang dự định phá không rời đi, xuyên ra ngoài hàng rào không gian, đột nhiên trong lòng hắn vừa động, một đạo pháp lực bỗng dưng xuyên qua một chỗ trong hư không.
Sau đó một đầu tiểu thú vừa giống khuyển phi khuyển, vừa giống hổ phi hổ bỗng dưng xuyên không bay ra, vô cùng chật vật, tránh né đạo lam quang cự chưởng của Nhạc Vũ nhiếp lấy, trong miệng không ngừng kêu lên:
- Bệ hạ hãy lưu thủ, dừng tay dừng tay. Ta và ngươi là người quen, cần gì phải làm như thế chứ?
- Đế Thính?
Nhìn thấy bộ dáng của yêu thú, Nhạc Vũ liền nhận ra chính là thần thú Đế Thính từng gặp mặt một lần trong Vạn Lôi Điện, nhưng hắn vẫn dùng cự chưởng chộp lấy, pháp lực càng gia tăng. Sau đó nhiếp đầu thần thú chặt chẽ trong tay, mới mở miệng hỏi:
- Vì sao tiền bối lại ở đây?
Đế Thính không thể động đậy, đành lui thành một đầu ấu khuyển chưa tới một tấc, đứng trong tay Nhạc Vũ hai mắt chớp chớp nói:
- Bệ hạ nói cho ta biết trước, ngài làm sao phát hiện ta đang ở chỗ này?
Nhạc Vũ thầm bật cười, giờ này khắc này hồn niệm của hắn đã đạt tới chí thánh minh cảnh, chỉ còn kém một chút đã nhìn rõ vạn vật. Đế Thính đang ở gần trong gang tấc, hắn làm sao có thể không hay biết?
Đổi lại là người khác, có lẽ Đế Thính còn cơ hội giấu diếm chạy trốn, nhưng lại gặp chính mình dĩ nhiên là không cách nào.
Nhưng hắn cũng không dây dưa, chỉ suy ngẫm chốc lát liền nói:
- Ngươi là vì mưu cầu chỗ náu thân mà đến, là muốn đi nhờ vả Tây Phương Giáo, vị Địa Tạng Vương Bồ Tát kia đúng không?
Đế Thính khổ sáp nói:
- Nhờ phúc của ngươi, Hậu Thổ thành thánh, thế gian này làm gì còn Địa Tạng Vương Bồ Tát? Ngày hôm nay sát khí đã nổi lên, người tới tìm ta hỏi hung cát càng ngày càng nhiều. Hiện giờ vị Địa Tạng Vương Bồ Tát đã thành không, nhưng nếu có thể dựa vào Hậu Thổ nương nương, vậy cũng rất không tệ. Vì vậy tới tìm bệ hạ, cầu một đạo phù tiến cử!
Nhạc Vũ không khỏi bật cười:
- Thanh danh Đế Thính ngươi, ai chẳng biết chẳng hiểu? Nếu ngươi đi nhờ vả, Hậu Thổ nương…à, vị tỷ tỷ kia của ta nhất định rất vui mừng, cần gì nhờ ta đi tiến cử?
- Như vậy ngươi không hiểu được rồi!
Đế Thính cười đắc ý, lại thật cẩn thận dùng yêu lực đem chỗ náu thân của hai người che giấu, nói:
- Hậu Thổ nương nương là Vu Thần thành đạo, xuôi gió xuôi nước. Vì vậy tâm niệm mặc dù cũng kiên cố, cho dù không bằng nhân sĩ hậu bối khổ tu như ngươi, nhưng đạo tâm cũng dễ vì người thay đổi. Hơn mười vạn năm trước, từng yêu thích một người, lúc sau vì người nọ mà luôn hành sự liều lĩnh, thẳng đến khi người kia vẫn lạc tình ý kia mới kết thúc. Tính tình của nàng vốn là như thế. Nếu nàng không động tâm thì thôi, một khi động tâm, đó là trăm phương ngàn kế đối xử tốt với người đó, nếu ta cầu ngươi một tờ tiến cử, tự nhiên sẽ có thể làm cho nương nương yêu ai yêu cả đường đi, không hề có ý xuống tay với ta. Nếu không nói không chừng ta vừa đi qua, sẽ lập tức bị nàng đem luyện hóa thành bảo vật, cũng vẫn có thể nghe lén được cửu thiên thập địa, chư phương thế giới…
Nhạc Vũ nghe được ánh mắt híp lại, giờ phút này chỉ hận không thể lập tức đem đầu Đế Thính này bóp chết ngay tức khắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.