Chương trước
Chương sau

Ta có kiếm này có thể chứng nhận đại đạo!!
Kiếm hoa thủy lam vút lên trời cao quanh quẩn thật lâu không tán, nhất thời áp chế cả hai luồng lôi quang hồng tử sắc. Đến khi kiếm quang mênh mông tán đi thì mấy ngàn vạn tu sĩ lại lần nữa chấn động:
-, làm sao có thể? Pháp kiếm tu này lại có thể đủ cảNgũ Hành! Vô luận là hành thổ hành mộc đều có thể ngưng tụ kiếm hoàn. Chẳng phải là nói ta cũng có thể tu tập thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất, dùng kiếm chứng đạo?
-, An Thiên Huyền Thánh Đại Đế trước kia dùng danh tiếng Thủy Kiếm tiên nổi tiếng hậu thế, chính là hào kiệt tuyệt đỉnh của Tây Vực ta. Một thân chân khí dung vũ hóa vân chân khí đạt tới đăng phong tạo cực, lại sở trường về kiếm thuật trận pháp, nói tới pháp kiếm tu Ngũ Hành chắc chắn không sai!
-, Trời có mắt rồi! Bên ngoài Tam Thiên Đại Đạo 800 bàng môn lại có thể có một pháp môn vấn đạo. Tuy là bàng môn, nhưng có thể đột phá Thiên Tỏa! Xác thực như Đại Đế nói, dùng bàng môn mà chứng nhận đại đạo!
-, Ta có thể cảm giác được, một kiếm vừa rồi có lực chứng đạo! Dù là Tam Thiên Đại Đạo cũng không thua kém, nếu như chúng ta tu thành cảnh giới như vậy sẽ có ngày trảm phá thiên tỏa!
- Thuật tu hành kiếm tiên này chẳng những có thể một kiếm phá vạn pháp mà chỉ sợ trời sinh đã có lực kháng Vực Ngoại Thiên Ma!
Nhạc Vũ lúc này mỉm cười lại phất tay một cái khiến năm thanh tiểu kiếm biến đổi , co lại trở thành một đoàn như một tu sĩ Nguyên Anh, từng người ngồi xếp bằng trong hư không.
Tiếp đó hai tay Nhạc Vũ chụp vào hư không ngưng tụ thành vô số phù văn, tạo ra năm tòa đại trận dẫn khởi Nguyên Anh không ngừng bắt đầu biến hóa.
Vào lúc mọi người đang lộ vẻ ngạc nhiên thì Nhạc Vũ thản nhiên nói:
- Phương pháp này chẳng những là dưới Thiên Tiên có thể tu hành mà ngay cả Đại La Kim Tiên, Thái Thanh Huyền Tiên cũng có thể sửa đổi cho phù hợp. Tuy là căn cơ đã cố định nhưng pháp kiếm tu này vẫn có thể lần nữa thu hoạch đại đạo, chân chính chứng nhận Đại La Kim Tiên. Thậm chí nếu Yêu tộc bỏ đi bản xác, hóa ra hình người thì cũng có thể tu tập pháp này để kiêu ngạo giữa thiên địa không bị liên lụy huyết mạch.
Lúc đầu rất nhiều Chân Tiên Huyền Tiên trên núi không thèm để ý nhưng nghe tới mấy lời cuối cùng của Nhạc Vũ thì bất giác hơi động dung. Thậm chí trong hơn mười vị Đại La Kim Tiên cũng không ít người khẽ biến sắc, chú mục nhìn kỹ.
Chỉ thấy này năm Nguyên Anh này không ngừng được tôi rèn trong trận pháp mà Nhạc Vũ bố trí, theo thời gian dần ngưng súc thành kiếm hình, khí thế lại từ từ tăng lên đến đỉnh phong. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lúc này mấy trăm Huyền Tiên, còn có cả hơn mười vị Kim Tiên đều thở gấp, chẳng qua khi năm đoàn linh lực thành tựu Nguyên Anh dần chuyển thành hình kiếm thì đôi mắt của Nguyên Đăng đã triệt để biến thành hỏa diễm bạch sắc, nhảy dựng lên:
- Đã đủ rồi! Pháp chuyển tu này của ngươi lại càng hại hơn Ngũ Hành Kiếm tu! Ta sẽ tấu thỉnh ba vị đạo tổ đem thuật này liệt vào cấm thuật!
Dược sư Vương phật cũng lần nữa thở dài vẻ bất đắc dĩ, sau đó yên lặng nhìn về Lý Trường Canh từ đầu vẫn yên lặng nói:
-, Lý đạo hữu! An Thiên Huyền Thánh Đại Đế dù sao cũng là người thiên đình các ngươi. Ngươi thân là Thái Tể đế đình, cũng biết chỗ lợi hại trong đó, nếu như kiếm tiên đại hưng quá sớm thì không chỉ là tam giáo chúng ta mà cả Thiên Đình cũng không có quá nhiều chỗ tốt!
Triệu Công Minh nghe vậy hừ lạnh một tiếng phất tay áo nói:
-, Đừng nhắc tới Tiệt Giáo ta! Bên ta mới thôi diễn Thiên Cơ, pháp kiếm tu này với Tiệt Giáo ta mà nói tuy không có chỗ tốt gì nhưng cũng không có tổn hao!
Huyền Đô khẽ cười nói:
- Làm gì như thế? Kiếm tiên đại hưng vẫn là nhất mạch Đạo môn, kỳ thật đâu tổn hao gì căn cơ tam giáo. Nhân đạo cường thịnh đối với sư tôn ta lại có chút chỗ tốt!
Vào lúc sắc mặt Dược sư Vương phật cùng Nhiên Đăng khẽ biến thì Lý Trường Canh trầm ngâm một hồi rồi thần sắc như già đi mười tuổi, thi lễ với Nhạc Vũ:
- Lúc này xác thực chưa phải thời điểm kiếm tiên đại hưng, kính xin Bệ Hạ lùi lại thời gian công bố 2000 năm!
Nhạc Vũ cũng không để ý, cười nhạt nhìn Lý Trường Canh nói:
- Lý Thái Tể nói thật không? Nên biết phép cải tu dĩ nhiên là ta lộ thiên cơ nhưng trong Hồng Hoang có vô số tài trí kiệt xuất không kém ta, chưa hẳn có thể lùi lại 2000 năm.
Ánh mắt Lý Trường Canh chuyển thành buồn bã, một hồi lâu sau ngưng trọng nói:
- Còn nhớ Đại Đế còn thiếu nợ ta một cái nhân tình!
Nhạc Vũ nhíu mày biết đây là nhân quả của việc đưa tặng Long Hoàng An Thiên Tỉ, đến ngày nay tính ra đã chấm dứt không thiếu nợ Thiên Đình cái gì.
Kỳ thật yếu quyết của việc cải biến tu nhân kiếm hợp nhất thì hắn cũng đồng dạng chưa thôi diễn ra, chỉ là mấy năm trước lúc tham ngộ hồng mông kiếm điển có thôi diễn qua với Chiến Tuyết và Lý Tử Hàm vì hai người này lại rất thích hợp với kiếm tiên cải tu.
Bất quá cNhiên Đăng cùng Dược sư Vương phật lại ngăn cản đúng lúc, tiếp theo chính là chỗ mấu chốt, khi đó đừng nói là 2000 năm, dù trăm năm cũng không thể kéo dài. Nhìn lên không trung thấy lôi quang hồng sắc đã chỉ có thể ở thế thủ, Nhạc Vũ cười lạnh, tuy vẫn chưa thỏa mãn nhưng cũng biết đạo lý thu liễm là tốt, suy ngẫm một lát rồi nói:
- Đã như thế vậy thì theo lời Thái Tể, ta không tuyên bố phép chuyển tu!
Hắn nói xong vươn người đứng dậy, tán đi năm luồng linh quang trước người rồi ôm quyền thi lễ với bốn phía:
- Chư vị đạo hữu! Đạo kiếm tu ta cũng chỉ vừa nghĩ ra, chưa chính thức hoàn thiện, hôm nay liền dừng ở đây. Nếu như chư vị có tâm thì ngày sau tự lực nghiên cứu!
Vừa dứt lời thì trong 300 vạn tiên tu, mấy ngàn vạn Đại Thừa lại một trận xôn xao. Lúc này không chỉ tiên tu cấp thấp mà ngay cả Thái Thanh Huyền Tiên cũng trầm mặt nhìn về bên trái đài.
Hơn mười vị Đại La Kim Tiên cũng nhíu mày, càng có mấy người nắm chặt song quyền lộ ra vẻ không cam lòng. Nếu như bàng môn đại đạo không nghe được thì cũng thôi, nhưng rõ ràng cơ hội nhìn thấy đại đạo trước mắt nhưng lại bị ngăn trở giữa đường thì thật khiến người ta căm phẫn. Nhiên Đăng và Dược sư vương phật ngồi ngay ngắn bất động, coi như khộng thấy vô số ánh mắt như đao nhận bắn tới.
Nhạc Vũ cũng không để ý, quay về ghế của mình, thần tình lạnh nhạt. Vào lúc hắn vừa ngồi xuống thì trên không trung bỗng vang lên tiếng nổ, tử sắc lôi xà đột nhiên nổ tung đánh tan hồng sắc lôi quang rồi biến mất vô tung.
Nhạc Vũ sớm đoán được tình hình sẽ là như thế, chỉ lạnh lùng cười nhẹ, ngược lại một vị đạo nhân mặc y phục quan hoa bên cạnh lại lộ vẻ phức tạp:
- Cần gì phải thế? Ta xem Bệ Hạ mới diễn pháp, rõ ràng căn cơ trận đạo đã không kém những Đại La Kim Tiên chúng ta, đâu chỉ một môn kiếm tu này có thể so sánh, không duyên cớ đắc tội với thiên, bản thân lại không có bao nhiêu chỗ tốt.
Nhạc Vũ nghe vậy nhìn sang có chút buồn cười, nói không có chỗ tốt cũng chưa hẳn, hôm nay nếu như không có khí phách tranh giành thì cũng là một phen khảo nghiệm.
Có hai đạo hồng mông tử khí nơi tay, sớm đã bị thiên đố kỵ, thêm một thứ nữa cũng không nhiều hơn, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời là vị nào đó sẽ nương tay.
Tuy không cho là đúng nhưng Nhạc Vũ vẫn khẽ thi lễ với người này rồi lại nhắm mắt ngồi xếp bằng, đem tâm thần ngưng tụ.
Sau An Thiên Huyền Thánh Đại Đế là Huyền Đô lên giảng pháp, chính là thuật chế phù và nhiều loại đạo thuật khác.
Nhạc Vũ nghe đến nhập thần nhưng phần lớn tiên tu trong Vạn Thọ Sơn lại thất hồn lạc phách, phần lớn vẫn đắm chìm trong bài giảng vừa rồi của hắn.
Huyền Đô một tay xuất hồn ấn, một tay xuất thanh tâm ấn nói qua mấy thời thần thấy không hiệu quả thì bất đắc dĩ nói với Trấn Nguyên Tử:
- Trấn Nguyên sư thúc, ta xem hôm nay pháp hội nên dừng ở đây. Có lời châu ngọc của bệ hạ phía trước, tiểu đạo của chúng ta e là khó lọt tai!
Trấn Nguyên Tử nhìn chung quanh cảm giác tức cười:
- Chắc chắn như thế! Một môn pháp kiếm tu lại khiến cho mấy ngàn vạn tiên tu chìm đắm, nếu cứ tiếp tục cũng là vô ích! Chư vị có thể tự đi, pháp hội năm nay đến đây là dừng!
Nhiên Đăng cùng Dược sư Vương phật sớm đã không nhịn được, sau khi nghe vậy thì lập tức đứng dậy, thần sắc khó coi thi lễ với Trấn Nguyên Tử cùng mọi người rồi lần lượt hóa quang bay đi một bắc một nam.
Mấy người Triệu Công Minh cùng Huyền Đô cũng lần lượt đứng dậy, cười cáo lỗi với Trấn Nguyên Tử rồi nhìn sang Nhạc Vũ đầy thâm ý rồi mới lục tục rời đi.
Trên chỗ thượng tịch đảo mắt đã trống không. Nhạc Vũ cảm giác tiếc nuối, đạo mà mấy vị đại năng này sở giảng tuy không chân chính vượt qua thần thông ảo diệu của hắn nhưng đều có chỗ độc đáo, cơ hội như vậy lại giữa đường dừng lại.
Sau khi mấy đạo độn quang đều biến mất ở chân trời thì bên tai Nhạc Vũ chợt vang lên tiếng cười khẽ:
- Huyền thánh Bệ Hạ, ngày sau rảnh rỗi mời tới Tây Côn Lôn ta chơi. Bản cung cảm thấy rất hiếu kỳ đối với bệ hạ, nhìn qua có thể nói chuyện một phen.
Nhạc Vũ kinh ngạc, biết đây là Tây Vương Mẫu dùng bí ngữ truyền âm, thanh âm nhu hòa uyển chuyển, trong lời lại mang theo vài phần ý khiêu khích câu dẫn khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. Trong miệng hắn càng cảm thấy đắng chát, nếu như thành tựu hồn ấn Kim Tiên thì hắn đâu cũng có thể đi, duy chỉ có mấy chỗ không dám tới gần, một trong đó là Côn Luân sơn. Sau một khắc đột nhiên có một thân ảnh cao lớn bước đến trước mặt, ngẩng đầu lên thì chính là Phúc Hải đại thánh, thần sắc lộ vẻ phức tạp rồi thở dài:
- Từ nay về sau, ngươi chính là tổ sư của kiếm tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.