Chương trước
Chương sau

Thần sắc hơn mười vị Kim Tiên đều lộ vẻ ngưng trọng, còn lại đa số đều không hiểu huyền ảo trong đó, chỉ cảm giác được không khí trên đỉnh Vạn Thọ Sơn đột nhiên trở thành giương cung bạt kiếm, chỉ số ít trong đó là phần nào biết được ảo diệu trong đám phù văn Nhạc Vũ vừa ngưng tụ, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ phức tạp, đặc biệt mấy người vừa mở miệng ép buộc hắn thì đều lộ vẻ hối hận.
Hồi lâu sau mới nghe Dược sư Vương phật thở dài một tiếng nói:
- Theo như ý ta cũng đồng ý với Nhiên Đăng đạo hữu! Pháp nghịch thiên như vậy vẫn đừng để lọt ra ngoài mới đúng! Thời điểm kiếm tu đại hưng còn ở vào ba vạn năm sau!
- Lại chính là pháp đại nghịch thiên đạo!
Triệu Công Minh nhíu mày, lộ ra vài phần kiêng kị, chẳng qua khi liếc mắt qua Nhiên Đăng cùng dược sư Vương phật thì lại đổi giọng:
- Bất quá phương pháp này nếu đem ra thế gian thì ta thấy không sao!
Sau khi dứt lời lại nhìn về phía Huyền Đô thì thấy người này chỉ cười không nói, ra bộ không quan hệ.
Ánh mắt của mọi người lại chuyển nhìn về phía Tây Vương Mẫu cùng Tam Hoàng lẫn vị đạo nhân áo vàng ngồi cạnh Trấn Nguyên Tử, không qua bao lâu thì thấy thần sắc Tây Vương Mẫu lộ vẻ xúc động:
- Phép kiếm tu của Bệ Hạ khiến bản cung nhớ tới một vị đạo hữu mười vạn năm trước, đồng dạng cũng tu kiếm nhưng lại không truyền lại cho hậu nhân. Bản cung có thể cảm giác pháp tu hành này của bệ hạ dù thoáng thua kém nhưng lại khiến cho tu sĩ thiên hạ đều có thể tu tập. Nếu có thể truyền ra thì ta tin có thể khiến cho đạo môn hưng thịnh!
Nhiên Đăng cùng dược sư Vương phật khẽ biến sắc vẻ âm trầm, Hi Hoàng cũng tiếp lời:
- Như dược sư đạo hữu nói, lúc kiếm tu hưng thịnh là vào ba vạn năm sau, nhưng ta vừa suy diễn lại cảm giác có biến hóa.
Thần sắc của mấy người ngồi trên lại bất giác biến hóa, còn đang suy tính thì trên không trung chợt ầm ầm chấn động. Chỉ thấy vô số tầng mây tụ hội mà đến, phủ kín cả Vạn Thọ sơn, một đạo lôi xà tử sắc khổng lồ đột nhiên xuyên tới đánh vào sau lưng Nhạc Vũ nhưng sau một khắc đã có một đạo lôi xà hồng sắc bay tới quấn lấy.
Tử Lôi thế yếu, lại càng linh động, hồng lôi thế cường, hơi có vẻ cứng nhắc, cả hai vần vũ giữa không trung phát ra vô số thanh âm chấn động cả tam giới.
Thần sắc Hi Hoàng khẽ động nhìn lên không trung, rồi thấp giọng:
- Thế như vậy đã không thể đảo ngược! Kiếm tu đại hưng chỉ trong vòng trăm năm, Hồng Quân đại thiên lại không phải Thiên Đạo. Tóm lại ta và ngươi, hôm nay vô luận như thế nào đều đã đắc tội với thiên. Ta biết bọn ngươi lo lắng cái gì, chỉ là hôm nay đã chú định Huyền Nguyên Đại Đế là tổ sư kiếm tiên thiên hạ.
Lúc này Nhiên Đăng cùng dược sư Vương phật mà trong cả những Đại La Kim Tiên cũng có mấy người thất hồn lạc phách.
Sắc mặt Triệu Công Minh tái nhợt một hồi rồi chỉ một lát sau đã khôi phục như thường, không chút nào để ý.
Nhạc Vũ cười nhẹ, trong lòng có chút khoái ý. Bọn ngươi không phải muốn chê cười ta sao? Ta giảng pháp kiếm tu này có khiến bọn ngươi thỏa mãn?
Trấn Nguyên Tử vẫn không phát một lời, cũng không có động tác, lúc này phất tay xuất ra một luồng pháp lực mênh mông áp chế Nhiên Đăng cùng dược sư Vương phật rồi cười lạnh:
- Tại pháp hội Vạn Thọ sơn vô luận là người phương nào, chỉ cần thật có đạo hạnh sẽ được nói. Quả quyết không có đạo lý ngăn người truyền đạo! Hôm nay kiếm tiên đại đạo có thể dựa vào ta để truyền ra chính là quang vinh của Vạn Thọ sơn. Nhị vị đạo hữu đừng để ta khó xử!
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn hai người này thì thấy đúng là chỉ có thể ngồi yên , cơ hồ không thể động đậy, không khỏi thầm lắc đầu, cho dù Trấn Nguyên Tử mượn lực địa đằng bên dưới, thêm cả lực của cả tòa núi, thậm chí cả Địa Thư trong lòng hắn nhưng thật khiến lòng người kinh hãi.
Hắn kìm chế tâm thần nhìn về bốn phía thấy vẻ khinh thường trong mắt những Kim Tiên kia đều đã biến mất mà thay vào đó là vẻ hiếu kỳ chờ mong. Trong gần ba trăm vạn tiên tu, bốn ngàn vạn Đại Thừa đều lộ vẻ chuyên chú chờ nghe. Toàn bộ Vạn Thọ sơn ngoại trừ lôi âm còn lại có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Nhạc Vũ mỉm cười, tiếp tục dẫn động ấn quyết hội tụ linh lực canh kim trước người rồi ngưng tụ thành phù văn, lên tiếng:
- Bước đầu tiên của phép kiếm tu chính là uẩn kiếm, có thể tương đương với tu sĩ Trúc Cơ!
Vào lúc phù văn ngưng tụ thành theo số lượng địa chi, liền thấy kiếm hình do linh lực canh kim tụ ra đột nhiên có một hấp lực hút toàn bộ phù văn vào thân kiếm.
Ngay sau đó Nhạc Vũ nhập một tia hồn niệm vào trong đó, tiếp tục nói:
- Bước thứ hai chính là hồn kiếm hợp nhất! Dùng kiếm rèn hồn, tương đương với cảnh giới Linh Hư! Bước thứ ba là dùng kiếm làm đan, có thể tương đương với cảnh giới Kim Đan.
Khi hắn nói tới hồn kiếm hợp nhất thì toàn bộ tu sĩ Vạn Thọ sơn đều kinh ngạc, đến khi tới dùng kiếm làm đan thì không nhịn được nhao nhao nghị luận.
- Làm sao có thể?
- Dùng kiếm làm đan, quả thật hoang đường!
- Đem kiếm khí thay chân khí, ở cấp thấp có thể không việc gì nhưng một khi tới Kim Đan sẽ lăng lệ ác liệt gấp trăm lần, không sợ kinh mạch bị hao tổn?
- Người chẳng lẽ là điên rồi? Hoặc là có huyền cơ khác? Có thể khiến cho Nhiên Đăng Đạo Tôn sợ hãi như thế, phép tu hành này chắc sẽ làm được, chỉ là pháp môn hiện giờ vẫn chưa thông, dùng nó tu hành chẳng phải là tự tìm đường chết?
Nhạc Vũ coi như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ngưng tụ phù văn tới số lượng thiên cương thì lại bị kiếm hút vào, kiếm thế tăng vọt, tràn ra một tầng linh quang, dù cũng là do linh lực canh kim ngưng tụ nhưng lại có vài phần mượt mà.
Bốn tám phù văn bên trong thân kiếm kết thành linh trận chuyển động không ngừng, trong sát na này những thanh âm nghị luận lập tức lắng xuống, tất cả đều nhìn vào chằm chằm sợ bỏ sót biến hóa, dù có thanh âm cũng là kinh hỉ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Thì ra là thế! Mượn nhờ lực linh trận sao? Quả thực có thể kiềm chế kiếm khí, thậm chí khả thi lúc tôi luyện kiếm ý sẽ săn sóc kiếm sát!
- Hay cho dùng kiếm làm đan, đan điền kiếm hoàn nếu thành thì trong tu sĩ cùng giai có mấy ai địch nổi? Chỉ tiếc dùng cách này tu hành có thể vận dụng đạo pháp sợ là ít càng thêm ít!
- Sao mà buồn cười! Có kiếm hoàn này đủ sánh với tất cả thần thông , còn tập đạo pháp làm chi?
Nhạc Vũ vẫn như cũ chuyên tâm ngưng tụ phù văn lên số lượng Địa Sát, lạnh lùng nói: - Bước thứ tư chính là thành tựu Kiếm Anh! Anh cùng kiếm hợp, không vong bất diệt. Lực luân hồi cũng khó tiêu vong.
Thanh canh kim kiếm lại dài lên đến ba tấc, trong lúc mơ hồ đã có anh nhân biến hóa.
Pháp lực của Nhạc Vũ lại dẫn khởi vô số linh lực canh kim tụ đến.
- Bước thứ năm là nhân kiếm hợp nhất! Kiếm phôi sơ thành có thể phá tận vạn pháp!
Dứt lời, cả một trăm lẻ tám đạo phù văn đồng thời đánh vào thân kiếm, thanh kiếm bỗng ngân lên lảnh lót chấn động tâm thần tất cả các tiên tu, một luồng kiếm khí bạch sắc đột khởi trùng thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.