Chương trước
Chương sau

Tiếp đó Nhạc Vũ thử qua số hạt giống mà Thần Nông đưa cho. Hắn tiến vào động thiên lấy ra một hạt giống màu đen vùi vào đất rồi tưới một giọt linh dịch khiến hạt giống trong chốc lát đã bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, tốc độ sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng.
Qua chừng mười hơi thở, trước người Nhạc Vũ đã hình thành một cái chừng trăm trượng, hắn không chút do dự nhỏ vào liên tục hai mươi giọt Thanh Nguyên Chân Dịch khiến cây nhanh chóng ra hoa kết quả hình màu nâu đen.
- Quả cây Bồ Đề!
Cái cây trước mặt hắn hiện giờ tuy không chính thức là cây Bồ Đề của một trong mười đại Tiên Thiên linh căn nhưng cũng là hậu duệ trực hệ của nó, sau khi phát triển cũng có thể liệt vào nhất phẩm! Cũng chỉ có Thần Nông Viêm Đế mới có thể lấy được hạt giống này từ thánh thụ của Tây Phương Giáo.
Áp chế nỗi vui mừng trong nội tâm, Nhạc Vũ dùng pháp lực hái xuống một trái Bồ Đề, cảm giác bên ngoài cực kỳ cứng rắn, hình tròn màu đen như đá cẩm thạch, tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi tám quả. Vật này có thể ăn trực tiếp, sẽ lập tức tăng gấp đôi tuệ lực, cũng có thể làm linh bảo gia trì bên thân.
Nhạc Vũ đem bốn mươi tám quả bồ đề xâu thành một chuỗi, cũng không luyện chế mà đeo luôn trên người. Hắn lập tức cảm giác tâm thần không minh, vô luận là suy diễn trận phù hay tham ngộ huyền diệu đại đạo đều tăng thêm ba thành so với trước.
Hiệu quả của nó lại khác hẳn với việc phục dụng Nguyên Trí linh quả, vật thứ hai là mượn tuệ lực của mấy vị đại năng Thượng Cổ Hồng Hoang dùng cho mình để tiến vào cảnh giới thần minh, vật trước lại khiến cho người đeo có tâm thần thanh minh, càng tiếp cận trạng thái thiên nhân hợp nhất, kết nối với bản nguyên đại đạo, hết thảy nghi nan đều thông suốt rất nhanh.
- Đáng tiếc, cũng không phải chính thức là hạt bồ đề của linh căn Tiên Thiên Chí Thánh chính thức sinh ra.
Nhạc Vũ thoáng tiếc nuối, tiếp tục đánh ra hơn hai mươi giọt Thanh Nguyên Chân Dịch. Chỉ sau một lát cây bồ đề đã lớn vọt cùng chống đỡ thế giới động thiên cùng với cây tiên hạnh trước kia của hắn. Lần này nó cũng sinh ra bốn mươi tám quả bồ đề, Nhạc Vũ không xâu thành vòng mà bỏ cả vào tu di giới.
Có được vật này hắn lại càng thêm vài phần tin tưởng trong vòng trăm năm sẽ đột phá hồn ấn Kim Tiên tầng thứ sáu, bất quá nếu chỉ dựa vào vật này và ba trăm quả Nguyên Trí còn lại trong tu di giới thì vẫn có chút không đủ.
- Bên trong đạo điển có nói sau cảnh giới thần minh chính là cảnh giới Chí Thánh Chí Minh. Chỉ có nhân vật như Trấn Nguyên Tử và mấy vị đạo tổ mới có thể có được! Mình mượn lực của hai loại linh quả này sợ là khó có thể đạt đến. Hôm nay đã được Địa Thư, cũng chỉ có thời gian trăm năm tìm hiểu dù là bản thân ở trong động thiên cũng chỉ có sáu trăm năm. Cơ duyên như thế, ngày sau trừ phi có thể trèo lên đến cảnh giới chuẩn thánh còn không khó có thể cầu, không thể để lãng phí. Thời gian không thể gia tăng thì lại có thể nỗ lực tăng tuệ lực.
Nhạc Vũ hơi suy ngẫm, sau một khắc lại lấy ra bảy hạt giống nhưng không phải là Thần Nông tặng cho mà có sắc thất thải, dường như là xác quả. Hắn cũng vùi vào tầng đất rồi tiếp tục pha loãng hai mươi giọt linh dịch tưới vào.
Sau khi số hạt giống này nảy mầm thì mỗi thân cây đều có bảy phiến lá không ngừng mở rộn, sử dụng hết sáu giọt Thanh Nguyên Chân Dịch thì kết xuất bốn mươi chín linh quả có màu sắc khác nhau.
Nhạc Vũ mỉm cười, số hạt này được hắn bảo tồn từ gốc Thất Linh Thiên Thông Thảo cướp được của Lan Vô Ưu, quả nhiên có một ngày hữu dụng. Hắn tiếp tục lặp lại một lần nữa thì thu được một trăm bốn bảy quả, đều thu cả vào không gian tu di.
Đến lúc này tuy hắn cố tình dứt bỏ mọi việc để toàn lực tìm hiểu Địa Thư cùng tam viên chân kinh nhưng khi nghĩ đến chuyện thọ yến vẫn chưa chấm dứt thì bất giác thở dài, có phần không cam lòng lui ra khỏi Diễn Thiên Châu.
Lúc hắn bước vào Trấn Nguyên Cổ Điện thì tiệc rượu đang hồi náo nhiệt, chẳng qua khi trống thấy Nhạc Vũ tiến vào thì trong điện lặng ngắt, mấy chục Kim Tiên đều nhìn cả sang, thần sắc phần lớn đều lộ vẻ phức tạp.
Nhạc Vũ cười nhẹ, coi như không thấy trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó phát hiện thấy bản thân lúc này lại bị cô lập. Mấy vị Đại La Kim Tiên bên cạnh lúc trước vừa thoáng có ý giải hòa lại một lần nữa chuyển thành lãnh đạm, dù chưa từng dùng hồn khí áp bức nhưng lại cương lạnh đến cực điểm.
Nhạc Vũ cũng không để ý, biết những người này cũng chưa hẳn nổi lòng tham với Thanh Ngọc chân nguyên bình mà phần lớn là khó chịu mà thôi, lại càng không coi được hắn có thể bình yên thoát thân. Tuy nhiên bên trái có ba ánh mắt nhìn nghiêng tới khiến toàn thân hắn như bị vạn kiếm đâm vào, khó chịu đến cực điểm.
Hơi nhướng mày, ánh mắt Nhạc Vũ như đao lạnh lùng nhìn lại thì thấy đúng là Nhiên Đăng Từ Hàng đang âm hàn nhìn tới. Còn có một vị Hoàng Long chân nhân nhưng thần sắc lại lộ vẻ bình thản, ánh mắt mấy người chạm nhau dường như muốn tóe lửa, cuối cùng vẫn nhớ được đây là Trấn Nguyên Cổ Điện nên kiềm chế không thi triển pháp lực.
Nhạc Vũ cười lạnh rồi dứt khoát lấy ra linh bảo lấy được từ Nhiên Đăng là một ấn tỉ nhỏ vuốt ve trong tay.
Dạng thức của ấn tỉ này giống như đài đá phong ấn cánh tay của Xi Vưu nhưng lại là vật Tiên Thiên sinh ra. Nhạc Vũ thầm đáng tiếc thân phận chân chính không thể sử dụng nó, nếu không có thể phối hợp với
Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết thì dù là Thái Ất Chân Tiên cũng có thể dùng chính phản trọng lực trực tiếp giảo sát!
Biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra là gia tăng thêm một lớp vỏ ngoài giống như đã từng che giấu Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch trước kia.
Nhạc Vũ lạnh nhạt cầm linh bảo có tên là Thiên Nguyên cổ ấn không ngừng vẽ lên đầu ngón tay, cảm giác rõ ràng sát ý những người kia càng xuyên thấu rừng rực, bất giác nhếch miệng lộ ra tiếu ý.
Trên mặt Nhiên Đăng lúc này đang ngồi trên vị trí cao bên trái điện đã méo mó mấy phần:
- Hay cho một đồ nhãi nhép! Ta tu hành mấy vạn năm nhưng lần đầu tiên mới thấy một kẻ điên cuồng bậc này.
Hoàng Long chân nhân lại có chút không cho là đúng, đã thành tử địch không cách nào hóa giải, chẳng lẽ còn hy vọng đối thủ nể mặt? Đổi lại là hắn, hẳn cũng là như thế, nhưng dĩ nhiên không thể nói thẳng, chỉ thản nhiên:
- Người này đã có thành tựu! Thanh thế đế đình phương bắc cường thịnh, cánh chim đã thành. Sau trăm năm e là càng cao mình. Thanh Ngọc chân nguyên bình đã không cách nào cướp đoạt, vậy theo ý ta chi bằng tạm thời sửa đổi hóa giải ân oán tránh để hỏng mất đại kế của giáo ta!
- Đã có thành tựu?
Từ Hàng đạo nhân cười lạnh:
- Sau khi hắn giao chiến với Hỏa Lân Yêu Thánh thì sát kiếp đã khó lay động, không ngờ hắn lại lấy được Thanh Đế thanh bình dẫn tới mọi người đều biết. Sau trăm năm sẽ là tử kiếp của người này, nếu có thể thoát thân thì mọi việc đều dễ nói, hóa giải ân oán với hắn cũng có thể. Nếu không thể thoát khỏi thì đó là lúc hắn vẫn lạc.
Nói đến đây, Từ Hàng đạo nhân thu hồi ánh mắt:
- Theo ta suy tính, người này nếu như trong vòng trăm năm không thể đột phá Kim Tiên thì sẽ mất đi chín phần sinh cơ. Kỳ thật hiện giờ ta rất hiếu kỳ hắn sẽ ứng phó thế nào với pháp hội Vạn Thọ sơn?
Nhiên Đăng Đạo Nhân nghe vậy lập tức cười khẩy, ngay cả Hoàng Long cũng khẽ lắc đầu:
- Kẻ này thiên tư tuyệt hảo, tạo nghệ trận đạo cơ hồ có thể so với Kim Tiên, chỉ là cảnh giới vẫn kém một bậc. Trong pháp hội Kim Tiên này, ngay cả một số Kim Tiên có huyết mạch Yêu tộc cũng không dám khinh suất giảng bài, thậm chí ta và ngươi cũng tâm thần bất định, sao hắn có khả năng tham dự. Sợ là không tránh khỏi phải lộ chỗ dốt, ta và ngươi chỉ nhìn chê cười là được.
Lúc này lại có một vị áo bào xanh trung niên đối diện ba người đang cười nhẹ nhìn về hướng Nhạc Vũ. Người bên ngoài không có cảm giác nhưng Triệu Công Minh bên dưới lại thấy kỳ quái nên quay người hỏi:
- Huyền Đô sư huynh, sao lại coi trọng người này thế? Uyên Minh này tuy bất phàm, nhưng hôm nay chưa thành Kim Tiên, vẫn chỉ là chó rơm trong thiên đạo?
- Chó rơm? Sư đệ, nói đến chó rơm thì ta và ngươi có khác gì? Chỉ mạnh hơn người khác chút ít thôi, sư đệ hãy tự vấn bản thân, đừng để lầm lẫn mới tốt.
Thấy người bên cạnh không cho là đúng, Huyền Đô cũng không khỏi hơi lắc đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Người này có uyên nguyên với ta nên có chút tò mò mà thôi!
- Uyên nguyên?
Triệu Công Minh nhíu mày, lộ vẻ hiếu kỳ:
- Ta xem kẻ này sợ là không tránh khỏi bị chúng tiên chế nhạo. Nếu sư huynh có ý vậy thì chúng ta giúp hắn một tay trừ đi tai kiếp này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vậy thì không cần! Bị người chê cười chắc gì đã không phải là chuyện tốt, dù sao cũng không có gì đau khổ. Kẻ này từ lúc đánh một trận ở Thiên Thủy quốc thì hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Hôm nay hơi gặp ngăn trở rất có ích để tôi luyện đạo tâm, kẻ này tuy là hậu duệ của cố nhân nhưng chuyện như vậy lại không thể nhúng tay.
Huyền Đô khẽ lắc đầu rồi lại nhìn xuống dưới, chỉ thấy Nhạc Vũ thu hồi cổ ấn rồi đột nhiên biến sắc.
Huyền Đô cười hắc hắc, chắc kẻ này đến giờ mới phát hiện, quả thật quá muộn.
Triệu Công Minh lại càng thêm hiếu kỳ, trước kia vẫn nghe nói Huyền Đô có giao tình với Hồng Vân nhưng chưa tới mức độ này, sau một khắc cười tự giễu rồi không nói thêm.
Nhạc Vũ lúc này lại gần như không thể áp chế nổi cảm xúc, sau khi thu hồi cổ ấn, hồn niệm hắn đảo qua phù bảo mà Huyền Đô bắt nhận, vốn chỉ cho là vật tầm thường nhưng không ngờ lại kinh hỉ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.