Chương trước
Chương sau

Nhạc Vũ càng nghĩ càng thấy đau đầu, đành dứt khoát đem chuyện này bỏ sang một bên. Tâm thần dao cảm tiếp tục cảm giác tình hình ngoài ngàn vạn dặm.
Liên tục sáu ngày mưa lớn đi qua, mấy ức dân chúng tại Quảng La Nguyên đã không còn nhảy nhót mừng vui như lúc ban đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được nội tâm vui sướng của bọn họ.
Nhạc Vũ cũng mỉm cười, nội tâm cũng có vài phần vui vẻ.
Tuy hắn giết người không chớp mắt, nhưng cảm giác giúp người làm niềm vui hắn cũng không bài xích chút nào.
Kể từ khi hắn bắt đầu bố mưa, Triều Thác cũng không thấy có dấu hiệu tiếp tục ra tay. Những khu vực khác tuy thủy khí giảm bớt, nhưng trong một thời gian ngắn phỏng chừng cũng không xuất hiện tai ương đại hạn hoặc lũ lụt.
Nhạc Vũ thu hồi lại thần niệm, liên tục kết xuất mấy thủ ấn, khống chế Huyền Vũ Thiên Nguyên trận dưới chân, đem toàn bộ thủy khí linh lực trong Thiên Thủy quốc trấn khóa.
Sau đó khi hắn mở to mắt, liền nhìn thấy một ít tu sĩ bên ngoài núi cũng đã biến mất không còn nhìn thấy. Chỉ còn hơn hai trăm chiến xa của Thiên Thủy quốc đi vòng quanh, trong đó phần lớn là thanh đồng chiến xa, nhưng cũng có mười ngân sắc chiến xa.
Dưới chân núi còn có một khôi lỗi thật lớn trấn thủ, ngăn trở những tu sĩ khác đến gần núi, Dương Nghệ vốn đang xếp bằng nhắm mắt, lúc này thấy Nhạc Vũ làm phép xong vội đứng lên, hướng Nhạc Vũ mỉm cười thi lễ nói:
- Hiện giờ tình hình hạn hán của Quảng La Nguyên đã được giải quyết. Đệ tử thay mặt phụ vương tạ ơn đại ân của tiên sư! Sau này việc bố mưa của Thiên Thủy quốc còn muốn thỉnh Uyên Minh tiên sư chiếu cố nhiều hơn.
Nhạc Vũ chỉ gật nhẹ đầu không nói lời nào. Dương Nghệ cũng không còn tâm tư đi lấy lòng, sau khi nói xong liền điều khiển tử kim sắc chiến xa rời đi.
Đi theo sát sau lưng hắn, Nguyệt Sơn cũng không nói lời nào dẫn theo đệ tử phi độn chạy nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Diễm Linh vốn định đuổi theo, nhưng trước khi đi thân hình chợt khựng lại, xoay người nhìn Cực Hoán nói:
- Nguyên nghĩ Thủy Vân Tông các ngươi xu thế đại suy lần này đã định, thật không ngờ cuối cùng lại phát sinh biến cố như vậy. Thật không biết tiểu tử này rốt cục từ chỗ nào xuất hiện lại có tài cán như thế…
Cực Hoán nghe vậy không nhịn được nở nụ cười vui vẻ, tiếp theo lại nói:
- Diễm Linh đạo hữu, đang đố kỵ sao?
Diễm Linh nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của hắn, lại đánh giá Nhạc Vũ một lúc, sau đó không thèm để ý chút nào khẽ lắc đầu:
- Lương tài mỹ chất như vậy nếu nói ta đố kỵ xem như cũng không sai. Nhưng bậc anh tài này xuất thân ở Thủy Vân Tông các ngươi đối với hắn mà nói sợ chỉ là họa mà không phải phúc. Không nói tới việc của Triều Thác lần này vẫn chưa giải quyết. Chỉ là bên trong Thiên Thủy quốc hôm nay Thủy Vân Tông các ngươi ngày sau chỉ sợ từng bước gian nan…
Sắc mặt Cực Hoán từ nghiêm chỉnh chuyển sang xanh mét, Diễm Linh phẩy tay áo ngự kiếm bay lên, đồng thời cười lạnh một tiếng nói:
- Chớ có cho rằng ta nói chuyện giật gân! Gần đây ta nghe nói đệ tử Xiển giáo có nhiều tiếp xúc với Cửu Linh Tông. Thậm chí trong vương thất cũng có mấy người tham gia bên trong. Việc hôm nay mặc dù đã kết thúc, nhưng bọn hắn chưa hẳn chịu dừng tay. Tóm lại các ngươi tự thu xếp ổn thỏa!
Vẻ mặt Cực Hoán cùng Cực Thiên nhất thời đại biến. Sau đó giật nảy mình, hồi phục thần trí, tiến lên một bước nói:
- Diễm Linh đạo hữu, xin hãy chớ quên việc đã ước định lúc trước!
Thân ảnh Diễm Linh kể cả hai đệ tử bên cạnh đã sớm biến mất không còn nhìn thấy, nhưng nghe được Cực Thiên nói như vậy, từ xa xa truyền tới thanh âm:
- Hoa Diễm Tông ta làm việc quang minh, nếu lúc trước đã hứa tam tông hợp lực bảo vệ người bố mưa, tuyệt sẽ không nuốt lời! Chỉ cần người kia còn chủ trì Khống Vân Phong, tông môn ta tự nhiên toàn lực ứng phó, bảo vệ vẹn toàn…
Nhạc Vũ ở bên dưới nghe được thoáng nhíu mày, trong lòng thoáng suy ngẫm liền hiểu được Thủy Vân Tông chỉ sợ hơn phân nửa là bị mình cùng Tử Vân chân nhân liên lụy.
Chẳng thể trách đã nhiều ngày thái độ của Dương Nghệ cùng Nguyệt Sơn chân nhân lại kỳ quái như thế. Thiên Thủy quốc cùng tam tông khắng khít nhiều năm như thế, mặc dù muốn vội vã vứt bỏ Thủy Vân Tông, cũng không nên gấp gáp tới mức độ như vậy.
Ngược lại trước đó tuy thái độ của Diễm Linh cũng tồi tệ, nhưng cách làm người lại sòng phẳng dứt khoát.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu. Hắn nguyện ý giúp Thủy Vân Tông trấn thủ Khống Vân Phong hai trăm năm, vốn xem như báo đáp hai người Cực Thiên đã cho hắn cơ hội tiến vào Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, đạt được cơ duyên tại Vạn Lôi Điện. Về sau lại có quan hệ với Tử Vân chân nhân nên không thể chối từ.
Nhưng trong bản tâm của hắn lại không đặt chuyện này trong lòng, cũng không nguyện vì chuyện này tiêu hao quá nhiều tinh lực. Nhưng nếu như tai kiếp của Thủy Vân Tông có một bộ phận nguyên nhân do chính hắn dựng lên, vậy hắn không thể không quản tới.
Hiện giờ cho dù chỉ từ nhân quả mà nói hắn cũng có ý muốn trợ giúp Thủy Vân Tông tiêu tai giải nạn.
Huống chi mưu tính của Xiển giáo hắn nhìn thấy rõ, lại không thể không nghiêm túc đi ứng đối.
- Áp bách Thủy Vân Tông, đây là chuẩn bị bức bách sư phụ ta xuất thủ tương trợ sao? Xiển giáo nhất mạch có bàn tính rất khá…
Nhạc Vũ lại lâm vào trầm tư, hai người Cực Thiên cùng Cực Hoán cũng lâm vào trầm ngâm. Sắc mặt cả hai đều vô cùng khó xem, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong con ngươi tràn đầy lo lắng.
Thẳng đến hồi lâu sau Cực Thiên đi tới trước mắt Nhạc Vũ nói:
- Lời nói vừa rồi của Diễm Linh ngươi cũng nghe được. Nhớ kỹ đừng nói cho đồng môn, ta cùng Cực Hoán sư bá của ngươi sẽ xử lý chuyện này. Ngươi ở đây quản lý Khống Vân sơn, tự mình nên cẩn thận một chút. Thái độ làm người của Triều Thác ghi thù, đê tiện không thủ tín. Lần này ngươi giết chết hóa thân của hắn, người này sẽ có phản ứng gì thật khó đoán trước. Ngươi phải cẩn thận phòng bị…
Tuy Cực Thiên ân cần dặn dò, nhưng thần sắc có chút phiền muộn. Nhạc Vũ cũng không nói gì, kiên nhẫn nghe một lúc, trong lòng khẽ động, ngược lại hỏi:
- Đệ tử muốn hỏi sư bá một chuyện, không biết trước kia tông môn chúng ta làm sao xuất nhập vào tiên giới này?
- Ngươi muốn rời khỏi tiên giới?
Cực Thiên kinh ngạc, cẩn thận liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, tiếp theo lại lộ ra vui vẻ lắc đầu nói:
- Là vì việc của sư phụ ngươi sao? Muốn đi tìm hành tung của chưởng giáo chân nhân cùng Cực Uyên sư đệ?
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ, sở dĩ hắn muốn ra tiên giới là vì muốn gặp mặt mấy người Nhạc Trương thị mà thôi.
Ở lại trong Thiên Ý Phủ tu hành, hiệu quả kém hơn Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên chừng một nửa. Cùng tầng thứ nhất trong ba mươi ba thiên cảnh Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên, Xích Minh Hòa Dương Thiên, Nguyên Tái Khổng Thăng Thiên cùng Hạo Đình Tiêu Độ Thiên bốn đại thiên cảnh cũng có hiệu quả tương đương, thật sự khó thể bỏ qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cũng cần có thêm chuẩn bị sau khi mấy người Nhạc Trương thị phi thăng đem tiểu động tiên đưa tới tiên giới.
Nhưng nếu như Cực Thiên tự mình hiểu lầm cũng không còn gì tốt hơn, giảm bớt phiền phức cho hắn phải nghĩ lý do giải thích.
Ngay sau đó chỉ nghe Cực Uyên khẽ lắc đầu:
- Tuy Uyên Minh ngươi hiếu tâm đáng khen, nhưng dự định ra vào tiên giới bỏ qua đi thì tốt hơn. Quả thật trong tông môn có mấy người biết mấy địa phương thời không phong nhận khá yên tĩnh, ra vào dễ dàng hơn so với nơi khác. Nhưng ngươi cũng phải biết kể cả chưởng giáo chân nhân năm xưa cũng phải dựa vào một bảo vật mà do cơ duyên xảo hợp mới có thể đột phá được vài phong ấn của mấy vị Đạo tổ kia hay không? Giống như ta cùng Cực Hoán sư bá mặc dù cũng có tu vi Thái Ất Chân Tiên, nhưng thật không dám đi mạo hiểm như vậy. Có lẽ là tu sĩ Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới hữu duyên mới có thể thử…
Trong lòng Nhạc Vũ thoáng trầm xuống, chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng. Cực Thiên nói chưởng giáo chân nhân dùng bảo vật phi thường mới có thể ra vào. Hiện giờ hành tung của hắn lại không rõ, bảo vật kia giờ này không còn trong Thủy Vân sơn, nhưng có một tin tức còn có chút giá trị. Ngày sau có cơ hội có thể đi xem thử những đạo điển trong Thủy Vân Tông, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Cực Thiên lại dặn dò vài câu, liền cùng Cực Hoán hóa quang rời đi.
Nhạc Vũ tiếp tục trầm tư, sau một lát đánh ra từng viên tiên thạch bố trí bên dưới Khống Vân Phong.
Gần một ngày sau, một đại trận thủy hệ đang dần dần hình thành ngoài núi.
Trước kia Uyên Minh cũng không xuất chúng, trình độ trận đạo chỉ bình thường mà thôi.
Vì vậy hôm nay Nhạc Vũ cũng không dám quá mức thái quá, tuy hắn có được trình độ trận đạo ngang với Thái Ất Chân Tiên cảnh giới, nhưng lúc này chỉ có thể tùy ý chọn lựa một trận đồ bí truyền của Thủy Vân Tông có uy lực không kém thay đổi một chút, sau đó bố trí bên ngoài Khống Vân Phong.
Hành động này cũng không phải sợ hãi Triều Thác, chỉ là hắn định tu hành, không thích bị người quấy nhiễu.
Khi cả đại trận thành hình, Nhạc Vũ vung tay áo, lợi dụng phương pháp huyễn thuật đem thân hình mình biến mất. Tiếp theo nhắm hai mắt làm ra bộ dáng sắc mặt tím xanh, thương thế trầm trọng, đem một viên Cực Linh Nhân Sâm Đan bỏ vào trong miệng.
Ngay sau đó quả nhiên có một cỗ ngũ hành linh lực tinh thuần tới cực điểm cùng nguyên lực khổng lồ bắt đầu như sóng biển ba đào tràn vào bên trong cơ thể hắn.
Nhưng thực lực chỉnh thể cho dù so với những đan dược hắn đã từng dùng qua lại ôn hòa hơn không ít.
Nhạc Vũ không dám chậm trễ, ngưng tụ ngũ hành phù triện, chỉ cảm thấy khống chế linh lực thật ung dung, thoải mái trước đó chưa từng có.
Từng tổ phù triện ngũ hành ngưng kết, không hao phí nhiều tâm lực của hắn.
Cũng có một bộ phận dược lực cải tạo thân thể hắn. Tuy rất nhỏ nhưng làm toàn thân Nhạc Vũ tràn ngập cảm giác khoan khoái, bởi vì thân thể đã hơn mười lần tiến hóa, lưu lại đủ tai họa ngầm, tựa hồ đã nhờ dược lực của đan dược hoàn toàn tiêu trừ.
- Thứ tốt! Không đám nói có thể làm sinh trưởng huyết nhục, nhưng cơ hồ thương thế gì đều có thể khôi phục lại như lúc ban đầu. Cực Linh Nhân Sâm Đan này hẳn gia nhập thêm nhiều loại dược vật chế thành. Sau khi tăng thêm ngàn lần mới có uy lực như thế. Lại không biết Nhân Sâm Quả chân chính sẽ như thế nào? Nếu ta có được một viên linh quả như vậy, chỉ cần cảnh giới cùng đại đạo pháp tắc được cân đối, là có thể nhảy vào Thái Thanh Huyền Tiên cảnh cùng trình tự Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng hai mươi rồi!
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, tiên thiên linh căn quả nhiên bất phàm, được xưng ăn vào một quả có thể sống thọ tới bốn vạn bảy ngàn năm.
Trước đây hắn tưởng lời nói này chỉ là vô căn cứ, cho dù gặp được thiên nguyên thai cũng phải mỗi ngày tu hành tăng lên tu vi, sao có thể chỉ nhờ vào một linh quả liền có được tuổi thọ lâu như thế?
Hiện giờ xem ra chỉ sợ Nhân Sâm Quả thật sự có được kỳ hiệu này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.