Chương trước
Chương sau

Từ rất xa, Nhạc Vũ đã cảm giác được từ hơn mười vạn trượng đang có hai khí tức cường hoành nhanh chóng phi độn đến đây, trong hồn niệm càng mang theo ý lo lắng.
Ngầm thở dài , Nhạc Vũ lập tức cảnh giác cảm thấy tình hình bản thân vừa rồi có chút không đúng.
Kỳ thật hắn cũng không cần phải dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, thần trí bản thân vẫn bảo trì thanh tỉnh nhưng lại dễ dàng có thiên hướng sa vào đạo chinh phạt.
Ngẫm lại chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền hiểu ra.
- Nguyên lai là hung niệm còn sót lại của Xi Vưu.
Lúc trước hắn cưỡng ép chuyển hóa tinh nguyên của Xi Vưu nên mới có thể đánh ra Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm tầng thứ hai mươi. Về sau Nhạc Vũ thấy hồn thức của Xi Vưu cũng bị Ngũ Hành Kiếm Trận triệt để gạt bỏ nên không còn chú ý đến chuyện này.
Bất quá hiện giờ xem ra những tinh nguyên Vu Thần này dù được Hồng Mông chí bảo trong đan điền hắn triệt để luyện hóa nhưng cũng chưa hẳn có thể tiêu trừ tất cả tác dụng phụ.
Hận ý lệ niệm của Xi Vưu tích lũy vài vạn năm quả nhiên không phải chuyện đùa
Thầm suy diễn chỉ chốc lát, Nhạc Vũ đã triệt để yên lòng. Một tia hung niệm này chỉ sau một một đoạn thời gian sẽ biến mất, nếu chuyên tâm tiến hành luyện hóa tiêu trừ, đoán chừng tối đa cũng chỉ ảnh hưởng hắn trăm năm.
Tiếp đó hắn cười nhẹ một tiếng, dù là bị hung niệm ảnh hưởng tới thì như thế nào? Vô luận có hậu quả gì thì bản thân cũng không cần sợ hãi.
Tính cách hắn vốn có thù tất báo, ngay cả Tử Vân cũng nói hắn là cùng hung cực ác, cho dù không bị Xi Vưu ảnh hưởng thì nếu cần quyết đoán sẽ không chọn ôn hòa.
Hắn nhìn Cực Linh càng lộ vẻ mong đợi. Hai người kia tuy là đã kịp thời chạy đến nhưng chỉ cần người này nói thêm một câu thì sẽ ra tay trừ họa tận gốc.
Chỉ là Cực Linh bị tiếng quát kia chấn động nên cũng khôi phục vài phần lý trí, trong mắt lộ ra vài phần tỉnh táo, trông thấy sát cơ nhàn nhạt trong mắt Nhạc Vũ thì bừng tỉnh, thức thời ngậm miệng, chỉ có trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ ửng đỏ.
Nhạc Vũ cảm giác thất vọng, triệt để bỏ qua. Hắn sử ra kiếm quyết triệu hồi Sương Thạch Kiếm rồi thu lại 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu vào tay áo.
Cự kiếm băng lam mất đi cung cấp linh lực cũng lập tức hóa thành băng bụi phiêu tán.
Thoát thân khỏi áp lực, thần sắc Cực Linh lập tức buông lỏng, đang muốn đứng lên lại lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Bất quá cả người vẫn mềm nhũn phủ phục như đang quỳ trước mặt Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ hơi nghiêng thân hình sang bên cạnh, vốn hắn định nói không dám nhận đại lễ sư bá nhưng thần tình xám ngắt của Cực Linh thì trong tâm đột nhiên mềm lòng, đến cùng không muốn quá mức nên quay đầu đi không nói, nhìn về Cực Long vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng ở giữa điện.
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp lên, cầm lấy Sương Thạch Kiếm cắm vào mặt đất. Vào lúc mọi người đang ngầm đề phòng thì đã thấy từng luồng thủy khí nhu hòa hội tụ vào Cực Long chân nhân, chỉ qua mười nhịp thở đã khiến trên mặt Cực Long khôi phục vài phần huyết sắc.
Trong một sát na, khí cơ hỗn loạn đã khôi phục non nửa, thương thế cũng có chút khởi sắc.
Mấy ngọc tiên lúc này mới phát giác vừa rồi tuy Cực Long ở vào trung tâm vòng chiến nhưng bản thân không hề bị ảnh hưởng.
Bản thân Cực Long đang ở trạng thái nhập định, những người còn lại cũng không ra tay. Về phần Cực Linh càng không có khả năng. Như vậy tính ra người vẫn xuất lực bảo vệ chỉ có thể là Nhạc Vũ mà thôi.
Trông thấy cảnh này, rất nhiều ngọc tiên tu sĩ trong lòng còn có bất mãn nhìn về Nhạc Vũ bất giác có chút dịu đi.
Cẩn thận suy nghĩ thì cuộc chiến hôm nay quả thực không phải là sai lầm của Uyên Minh.
Sau một khắc, hai thân ảnh bạch bào đã phi độn đến trong điện, nhìn lại Cực Linh đang bị thương trầm trọng rồi lại nhìn về Nhạc Vũ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thần sắc cả hai lộ vẻ vô cùng phức tạp, vừa mừng rõ, lại có phần sầu não kiêng kị.
Hai người tuy đến muộn nhưng hồn thức từ đầu đến cuối đều có cảm giác được tình hình đằng sau.
Tu vi Nhạc Vũ lúc này tuy chỉ là ngọc tiên sơ cảnh nhưng nếu tăng thêm 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu thì pháp lực thần thông đủ để chính diện đối kháng hai người bọn họ.
Hai người vốn cũng hết sức hy vọng chuyến đi Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên lần này của Nhạc Vũ nhưng không thể ngờ được sau khi hắn ra khỏi Tam Thập Tam Thiên cảnh lại có thể hình thành thế chân vạc với bọn họ.
Hồi lâu sau, Cực Hoán chân nhân mới nhíu mày trầm giọng:
- Tình thế Thủy Vân tông ta cực kỳ nghiêm trọng, không cẩn thận thì toàn tông tận phúc. Cực Long sư đệ vì thế mà trọng thương. Bọn ngươi không vì tông môn lo giải nạn mà còn có tâm tư nội chiến ?
Cực Linh nghe vậy hừ một tiếng, vẫn im lặng không nói. Nhạc Vũ cúi người thật sâu thi lễ, mặc dù vừa rồi hắn bị ép phản kích nhưng chiếu theo môn quy Thủy Vân tông thì quả thật là sai.
Cực Hoán thấy thế thoáng dịu đi, nhìn sang Cực Linh lúc này cũng đã tĩnh tọa tràn đầy tức giận. Cuối cùng lại vẫn khẽ thở dài rồi đánh ra một viên tiên đan phát ra quang hoa thất thải vào miệng Cực Linh.
Tiếp đó hắn chuyển thần sắc ngưng trọng nói với chúng nhân:
- Cực Linh hôm nay bị Uyên Minh áp chế là hắn tự rước lấy nhục. Bất quá bọn ngươi chẳng lẽ không từng có sai? Biết rõ Cực Linh tính tình nóng nảy, cũng không chịu tiếp thu nửa phần ủy khuất nhưng không một ai mở miệng khuyên bảo nửa câu, bọn ngươi rốt cuộc có ý gì? Thực sự không biết hài nhi Uyên Minh có trọng trách trên thân, không thể đụng đến? Thật muốn thấy Thủy Vân tông ta sụp đổ mới chịu dừng lại?"
Mấy chục ngọc tiên nghe vậy đều lộ vẻ hổ thẹn im lặng.
Cực Hoán lại càng âm trầm, sau một lát dường như mới bình tâm nhìn Nhạc Vũ vẻ không hiểu:
- Uyên Minh, ngươi biết tột lần này không? Nếu có không phục, ta sẽ để ngươi tự biện hộ!
Nhạc Vũ cười thầm, nghe ra ý trong lời Cực Hoán, lại thi lễ nói:
- Đệ tử biết tội, mời hai vị sư bá xử trí là được. Chắc hẳn có thể cho đệ tử một công đạo.
Thần sắc Cực Hoán Cực Thiên đều lộ vẻ buông lỏng, mọi người còn lại cũng thầm thở phào. Tất cả chỉ lo lắng nhất là Uyên Minh không chịu nhận phạt, hiện giờ thấy hắn không có ý cãi lại mới bình tâm.
Nhạc Vũ nói đến hai từ công đạo tuy lộ ra ý uy hiếp nhưng nào có ai quan tâm.
Tất cả đều hiểu, tình hình hiện giờ nếu làm không tốt sẽ triệt để bức phản nhân vật kiệt xuất nhất trong tông môn, đủ khiến cho căn cơ Thủy Vân tông chính thức lay động
Uy lực một kiếm vừa rồi của Nhạc Vũ cho dù cả Thủy Vân tông cộng lại chỉ sợ cũng không nhất định có thể lưu lại.
Tuy có trấn tông đại trận có thể trợ lực, bất quá Thủy Vân Kiếm rốt cuộc sẽ giúp bọn hắn hay chuyển sang giúp Nhạc Vũ thì chưa thể xác định.
Cực Hoán trầm ngâm một lát rồi quay sang Cực Thiên hỏi:
- Không biết sư đệ cho rằng nên xử trí như thế nào mới tốt?
Ánh mắt Cực Thiên lập loè chỉ chốc lát, rồi cũng không thoái thác nói:
- Cực Linh sư đệ chính là người đầu tiên động thủ nên phạt diện bích tại Thiên Viêm động. Nghĩ đến lúc tông môn đang cần dùng người nên hoãn thi hành hình phạt trăm năm sẽ đi Hình Luật điện lĩnh phạt. Về phần Uyên Minh tuy là bị ép phản kích, bất quá khiến trưởng bối trọng thương cũng lỗi không nhẹ. Đợi đến qua chuyện này cũng sẽ chịu phạt diện bích.
Cực Hoán nghe vậy bất giác lộ ra vài phần sầu não rồi cuối cùng là thở dài một tiếng nói:
- Xử trí như thế cũng là thỏa đáng
Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, cúi người xem như nhận phạt. Xử trí như vậy cũng là trong dự liệu của hắn.
Tình cảnh Thủy Vân tông hiện giờ đừng nói là chiến lực có thể đánh đồng với Thái Ất Chân Tiên như hắn, ngay cả như Cực Linh, cũng không cách nào tùy ý xử trí.
Đã như vậy thì chi bằng coi như nể mặt tông môn.
Liếc mắt nhìn bức họa Thủy Vân chân nhân , Nhạc Vũ thầm nghĩ trong lòng một tiếng tội quá nhưng không hề hổ thẹn vươn người đứng dậy lui đến vị trí cuối cùng.
Bất quá bối phận tư lịch tư lịch của hắn hiện giờ tuy là thấp nhất nhưng không người nào dám bỏ qua, hai ngọc tiên có chữ lót là Cực bên cạnh lúc này càng không được tự nhiên.
Cực Thiên từ đầu đến cuối vẫn cẩn thận quan sát Nhạc Vũ thấy vậy nhìn sang mọi người dò hỏi:
- Bọn ngươi chẳng phải cho rằng hài tử Uyên Minh này chưa đủ pháp lực để đảm nhiệm chuyện Hưng Vân Bố Vũ của tông ta? Giờ coi như đã thấy thực lực, ta chuẩn bị ba ngày sau sẽ để hắn tọa trấn Khống Vân Phong, chư vị sư huynh đệ nghĩ như thế nào?
Cực Hoán lần này lại nhướng mày, lần đầu tiên không đồng ý với Cực Thiên, khẽ lắc đầu nói:
- Thời gian ba ngày quá nhiều, theo ý ta thì hôm nay cũng được. Hôm nay đúng là lúc hạ chí, chúng ta chậm một ngày là mất đi một phần tiên cơ, sẽ không có cách kéo dài.
Cực Thiên cũng không phản bác, chỉ trầm ngâm nói:
- Vội vàng như thế sợ là có chút không ổn. Uyên Minh tuy là pháp lực tiến nhanh nhưng lần này chưa hẳn có thể thắng
- Thủy Vân tông ta không cầu thắng, chỉ cần trong vòng trăm năm trong nước không bị đại hạn đại úng lụt thì đã cứu vãn được thế cục. Nội tình La Linh tông cũng không có ai có thể dây dưa với chúng ta trăm năm.
Cực Hoán vừa nói vừa nhìn sang:
- Uyên Minh, ý của ngươi như nào?
Nhạc Vũ hơi có chút ngoài ý muốn, nghe ra ý tứ của Cực Hoán Cực Thiên thì dù tu vi hiện giờ của hắn cũng không thể giành phần thắng trong cuộc chiến khống vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.