Chương trước
Chương sau

Trong đan điền Nhạc Vũ ngoài Âm Dương nhị khí trận đồ do hai đạo khí Hồng Mông cấu thành thì còn có Tạo Hóa Ngọc Điệp cũng không như trước mà đã tới cực hạn.
Chỉ thấy trong chỗ nhị khí Âm Dương giao hội đã triệt để chuyển hóa thành một phiến Hỗn Độn, giống như một vực sâu không đáy hấp thu vô số linh lực từ thiên địa và sâu trong bản nguyên thế giới. Tiếp đó chúng chuyển hóa thành linh lực Ngũ Hành thuần nhất quán chú vào năm thanh ngũ sắc phi kiếm
Nhạc Vũ cẩn thận quan sát một lát phát hiện vực xoáy Hỗn Độn này dường như có thể hút có thể xả.
Ngũ Hành phi kiếm lúc này cũng đang cường hóa với tốc độ kinh người.
Nhạc Vũ nhíu mày, cũng không biết biến hóa này rốt cuộc là tốt hay là xấu. Bất quá vừa hấp thu một đoàn khí Hỗn Độn như vậy thì phần nhiều là chuyện tốt.
Nếu có thể tiếp tục như hiện giờ thì Hồng Mông chí bảo cuối cùng nhất định hình trong vòng thời gian trăm năm.
Khi đó chỉ cần không đụng với Tru Tiên Tứ Kiếm hay mấy huyền binh Tiên Thiên cực phẩm thì có thể sử dụng kiếm trận này không hề kiêng kị.
Nhạc Vũ bắn ra một chỉ trên tay phải thì thấy trên đầu ngọn tay đột nhiên ngưng tụ ra một điểm đen nho nhỏ điên cuồng thôn hấp mọi thứ xung quanh, đến khi khuếch trương bằng một quả cầu lớn thì hấp lực mới dừng lại.
- Quả nhiên, Ngũ Hành Kiếm Trận đến mức tận cùng có thể hình hành Hỗn Độn, xem trong cấu trúc kiếm trận này so với nhất mạch Hỗn Nguyên châu càng thêm hoàn chỉnh huyền diệu hơn. Tìm hiểu trận đồ này có tới chín thành khả năng bổ cứu Ngũ Sắc Thần Quang.
Nhạc Vũ khẽ vui mừng, tiếp đó cảm giác kinh mạch toàn thân đau đớn.
Lúc này hắn mới giật mình, bản thân đang trọng thương không thể vận dụng pháp lực, vẫn nên tránh việc này mới phải, chỉ biết làm theo ý mình.
Hắn cười khổ tán đi lỗ đen Hỗn Độn rồi lấy ra Vạn Lôi Châu nhờ lực kiếp lôi phi độn, trong sát na đã ở ngoài ngàn vạn trượng.
Tử Vân đã cố ý chọn chỗ này để nói chuyện với hắn thì nói rõ nơi này về sau có thể bảo đảm tuyệt đối an toàn. Cho dù còn dấu vết gì cũng sẽ thay hắn xử trí, tuyệt không để cho người khác cơ hội.
Bất quá tính cách Nhạc Vũ trời sinh cẩn thận, cũng không phải không tín nhiệm Tử Vân mà hành động theo vô thức mà thôi.
Liên tục xuyên qua mấy mảnh vỡ thiên cảnh rồi Nhạc Vũ mới dừng lại, tìm một chỗ có chênh lệch thời gian gấp mười bốn lần rồi mới hạ độn quang bắt đầu điều dưỡng thương thế.
Trong lòng hắn thầm tiếc nuối, chênh lệch thời gian trong Vạn Lôi điện càng hơn chỗ này gấp mười lần, nếu có thể ở trong đó tìm hiểu đại đạo thì một năm chỉ tương đương với bên ngoài một ngày.
Tìm hiểu qua trăm ngàn năm có thể tiết kiệm cho hắn vô số thời gian.
Bất quá loại địa phương này lại không thể ở lâu, một khi lực lượng của Vạn Hóa Lôi Trì hồi phục thì cấm chế lôi trận lại phục hồi như cũ, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng chưa chắc có thể náu thân ở bên trong.
Cũng may hiện giờ hắn còn có trong tay mấy trăm Nguyên Trí linh quả.
Đợi đến khi thương thế triệt để khôi phục, Nhạc Vũ dồn hết tinh lực vào tham ngộ pháp tắc đại đạo.
Nơi này tuy linh lực dồi dào nhưng tiến cảnh tu luyệnNgũ Sắc Thần Quang mỗi ngày cũng chỉ rất nhỏ.
Đến sau tầng mười ba thì tiền triển của bất kỳ đại thần thông nào cũng cần hơn mấy trăm ngàn năm khổ tu. Thời gian vài thập niên chỉ là như muối bỏ biển, chỉ có thể đem tinh lực củng cố căn cơ.
Tình hình lúc này hoàn toàn khác lúc Nhạc Vũ độ kiếp, sau khi tu vi tăng lên một cảnh giới thì thị giác mở rộng vô số lần, cộng thêm tiếp cận hồn ấn Thái Thanh Huyền Tiên nên tốc độ tìm hiểu đạo pháp trận phù nhanh hơn trước bốn lần.
Cho dù có chỗ nghi nan nào thì cũng có thể tạm thời bỏ qua, chờ đến khi tích lũy đủ số lượng, phục dụng Nguyên Trí linh quả, mượn lực Tổ Vu tìm hiểu.
Nhạc Vũ cơ hồ một đường thuận lợi tham nghộ mấy trăm vạn đạo điển thượng cổ ghi trong Tử Khuyết Thiên Chương.
Bất tri bất giác đã qua thời gian mấy chục năm.
Đến một ngày, trong lòng của hắn đột nhiên ý động liền thức tỉnh từ biển phù văn.
Chỉ thấy trên bầu trời bỗng nhiên có một đạo phù lục màu vàng đánh xuống, Nhạc Vũ nheo mắt chiêu vào tay tính toán thời gian thì thấy đã tu hành ở đây gần tám mươi tái, trước sau đã đạt 140 năm.
Cảm thán một phen thời gian như thoi đưa, tuế nguyệt vô tình. Nhạc Vũ tiếc nuối thu hồi Tử Khuyết Thiên Chương vào không gian tu di.
Đạo điển ghi lại trong Thiên Chương hiện giờ có thể nói hạo hãn vô biên, càng thêm tối nghĩa dị thường. Trong vài thập niên này Nhạc Vũ cũng chỉ đọc được chừng ba phần mười trong số hắn chọn, hiểu cũng chỉ một phần nhỏ.
Bất quá tu vi trận đạo của hắn trong những năm này lại tăng trên diện rộng, bản thân tự thấy đã đạt tới cảnh giới hư thất sinh bạch đỉnh phong.
Tác dụng của Nguyên Trí linh quả sau khi dùng chừng bốn mươi năm mươi quả thì cực kỳ nhỏ bé.
Nhạc Vũ liền dứt khoát không phục dụng, một phần giao cho Chiến Tuyết dùng ngưng tụ pháp tắc thần cách giai đoạn tiếp theo, một phần lưu lại chuẩn bị cho mấy người Nhạc Trương thị.
Nhờ vào Nguyên Trí linh quả thì tham ngộ trong tám mươi năm đã có thể bằng với ngàn năm! Đạo cơ hiện giờ của mình đã có thể trùng kích Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ 14. Chỉ là cái này cơ duyên khó kiếm, hẳn là chỉ có thể chờ đợi khổ tu qua mấy trăm năm đến ngàn năm sao?
Nhạc Vũ nội thị đan điền, chỉ thấy Ngũ Hành phù trận trong ngoài đều tiến triển rất ít, trong mắt hiện vẻ lo lắng.
Tu sĩ Thiên Tiên nếu tiến được nhất giai trong Hồng Hoang, ngoại trừ những thánh nhân đạo tổ thì ngắn nhất trong ghi chép cũng từ 2000 năm trở lên.
Tu tập Ngũ Hành phù trận trong ngoài tuy được Tử Vân khen là vô thượng đại đạo nhưng tiến triển khó khăn hơn người khác gấp mấy lần. Tiến triển qua tám mươi năm này kỳ thật cực nhanh nhưng so với đột phá lúc trước vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Nhạc Vũ cười tự giễu rồi đằng không bay lên, đang muốn tìm khe hở không gian gần nhất tới chỗ cửa ra vào Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên thì chỉ thấy trong thiên không lóe ra một đoàn kim mang.
Sau một khắc, liền chỉ thấy có gần ngàn chiếc chiến xa màu vàng đột nhiên phá không bay ra, tán khai hơn mười vạn trượng rồi dùng đội hình chim nhạn bay về hướng đông.
Nhạc Vũ bất giác nhếch miệng, lúc vừa tới Địa Tiên giới thì những chiến xa gia trì số mệnh này còn cho hắn cảm giác cực độ nguy hiểm nhưng lúc này lại không để ở trong mắt.
Ngay cả nếu hắn sử dụng thân phận Uyên Minh thì chỉ cần một kiếm dùng Dung Vũ Hóa Vân đã có thể đánh bay ít nhất non nửa!
Trong hơn mười năm, hắn đã thấy tình hình này thường ngày. Mỗi ngày đều có chiến xa kéo qua tìm người sử dụng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm đánh trọng thương người của Văn Thù.
Qua đến mấy năm nay, cũng không biết là Xiển Giáo đã triệt để buông bỏ hay không nên tần suất giảm dần. Bất quá Nhạc Vũ thỉnh thoảng vẫn thấy những binh tướng thiên đình này.
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không lưu luyến rồi hóa thành độn quang thủy lam viễn độn.
Qua mấy ngày sau thì hắn đã từ một lối khác ra khỏi Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên. Bên ngoài nơi này đồng dạng có một tầng mây cực lớn, bên trong ẩn hiện thành trì.
Bất quá chiến xa màu vàng nơi đây lại nhiều hơn gấp mười lần, cũng không biết rốt cuộc nơi này vốn vậy hay dư âm chuyện Dương Ất và vị Thái Thanh Huyền Tiên không biết tính danh vẫn còn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn ở trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên tám mươi năm thì cũng chỉ tương đương bên ngoài năm sáu năm mà thôi.
Nhạc Vũ dùng bí pháp Đạo gia nghe ngóng thì thấy mấy binh lính đang trấn thủ gần đó tranh cãi sôi nổi.
- Gặp quỷ rồi! Không biết đóng ở địa phương rách nát này đến lúc nào mới xong việc. Trước kia ở trong Diệu Pháp Đại La Thiên thì chưa nói sai lệch thời gian thì tiến cảnh tu hành cũng ta mỗi ngày cũng hơn đây mấy lần.
- Hắc! Chuyện Xiển Giáo Kim Tiên thân vẫn khiến chư giới khiếp sợ, sao có thể đơn giản vài năm là xong? Ta nghe nói trong mấy năm này, Ngọc Thanh đạo tổ liên tục đánh ra 16 phù chiếu, thúc bức Hạo Thiên thượng đế chúng ta. Mãi đến năm nay mới lắng xuông, chắc chúng ta còn ở đây vài năm!
- Hắc! Theo truyền thuyết thì người trảm sát Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn tên là Tử Vân đạo nhân, chính là hậu nhân của Hồng Vân tán nhân. Tự nghĩ ra một môn Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa chân quyết. Cũng không biết vì sao người này can đảm như vậy, Xiển Giáo Kim Tiên nói giết liền giết. Kỳ lạ chính là Ngọc Thanh đạo tổ cũng tìm không được tung tích. Theo ta thấy thì cảnh giới người này đã đạt đến cấp chuẩn đạo tổ. Một thân tu vi có thể nói là chấn thước cổ kim.
- Ta thì nghe nói chuyện ngày đó Ngọc Thanh đạo tổ có chuyện, đến khi xong xuôi thì Văn Thù đã chết. Thiên Cơ lẫn lộn nên tìm không ra tung tích Tử Vân nên bắt thiên đình chúng ta tìm kiếm trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên. Chỉ là với thực lực Tử Vân đạo nhân sợ là sớm đã thoát thân, sao chúng ta có khả năng tìm được?
- Nói loạn! Nói nhiều như vậy làm cái gì? Chuyện những Đại La Kim Tiên thì có quan hệ gì với chúng ta? Hiện giờ ta thực hâm mộ những người sưu tầm trong thiên cảnh, dù vất vả nhưng tu hành lại thuận lợi.
- Từ khi Hồng hoang vỡ nát thì tu sĩ chúng ta càng lúc càng khó, thiên đình chúng ta không thiếu linh dược nhưng sợ sát kiếp nên mới đầu nhập làm binh tướng. Bất quá loạn như vậy thì sợ là thiên đình cũng chưa chắc có thể bảo mạng cho chúng ta.
Nhạc Vũ nghe đến đây thì không tiếp tục hứng thú, vừa lúc thấy viên đại tướng trú thủ ở đây chạy ra đón chào, hắn cũng không để ý cứ thế bay qua.
Vị đại tướng thiên đình vừa khống chế chiến xa thấy vậy thì xám mặt nhưng cũng không dám phản ứng đành coi như không thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.