Chương trước
Chương sau

Khi lôi quang đem Hỏa Vân đạo nhân đánh rơi xuống hồ, vẫn tiếp tục tán phát, nhanh chóng lớn mạnh khuếch trương, đại bộ phận đuổi theo Hỏa Vân xuyên vào bên trong đáy hồ, một bộ phận khác lại hướng chỗ Nhạc Vũ lan tràn xoắn tới.
Đồng tử Nhạc Vũ co rút lại, một bước lướt tới giẫm lên sóng nước tiếp tục hướng về phía trước. Hắn vẫn không hề sử dụng chút pháp lực chân khí, tuy lôi quang vẫn di chuyển mãnh liệt nhưng không hề làm thương tổn hắn mảy may.
Cơ hồ mỗi một bước đều hàm chứa trình độ trận phù cao sâu vô cùng, hoàn toàn giẫm lên trung xu mạch lạc linh lực nơi này. Gợi lên linh lực lưu khắp chung quanh, đem lôi quang phía sau dẫn dắt sang một bên.
Nhưng giờ phút này trong mắt người ngoài lại phảng phất như đoàn lôi quang kia đang cố ý tránh né lấy thân thể của hắn.
Chỉ một lát sau Nhạc Vũ đã đi tới bên cạnh bờ bên kia. Sau đó hắn nhìn vào trong hồ, thần sắc lại quái dị vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vào Hỏa Vân đang không ngừng giãy dụa bên trong hồ.
Hắn sử dụng Vọng Khí Thuật nhìn khí vận tinh mang, quả nhiên nồng đậm màu tro sắc. Mục đích của Hỏa Vân đạo nhân cũng giống như ngày trước hắn mang theo Hư Nhược Nguyệt cùng nhau tiến vào bên trong Quy Khư Cung mật cảnh, muốn mượn đại khí vận của hắn bảo hộ lẩn tránh nhiều loại cấm chế bên trong Vạn Lôi Điện.
Cũng không biết người này lại sử dụng phương pháp gì lại có thể làm được như Bạch Già Thiên Lệnh, đem khí vận của mình che lấp giấu diếm.
Phía trước lần đầu tiên gặp gỡ bên ngoài Thủy Vân sơn, Nhạc Vũ lại hoàn toàn không thể phát hiện.
Mãi cho tới giờ phút này đủ loại quái dị trước đây đều đã được giải thích. Chẳng thể trách được người này sau khi xảy ra chuyện tại Huyết Vân sơn mạch vẫn luôn đưa ra một khối thân ngoại hóa thân thăm dò bên cạnh hắn.
Nếu là vì việc của Vạn Lôi Điện, thật cũng không đến mức Hỏa Vân đã sinh nghi đối với thân phận của hắn.
Cũng chẳng thể trách trước đó Hỏa Vân vẫn luôn luôn chưa ra tay với hắn.
Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, vốn cùng là người bị trời đố kỵ, Hỏa Vân lại đi tìm hắn để nhờ vào vận khí của hắn.
Hỏa Vân đạo nhân phảng phất như e ngại số phận đen đủi của mình còn chưa đầy đủ.
Bất quá khi nghĩ tới điểm này, trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy run sợ. Nhân vật như vậy tuy bị trời ghen ghét nhưng phần lớn đều có thiên tư tuyệt thế. Một khi có thể thoát ra, thường thường đều mạnh mẽ một thời, tung hoành vô địch.
Khi nhìn vào Hỏa Vân đang dần dần chìm sâu trong hồ, trong mắt Nhạc Vũ đã hiện đầy sát khí.
Nếu ở chỗ này ra tay, hắn nắm chắc chín thành có thể diệt bỏ khối thân ngoại hóa thân này, cưỡng đoạt Hải Lam Kiền Liên mà nguyên thần ký thác!
Bất quá chỉ sau một lát, sát ý của hắn lại dần dần biến mất. Chiến Tuyết đã càng ngày càng cảm ứng được bản thể của hắn, nhưng chỉ có thể ước chừng được vị trí, nhưng cụ thể ở nơi nào còn kém một chút thời gian nữa.
Lại nói nơi này lôi trận dày đặc, mặc dù biết được phương vị của người này chỉ sợ cũng không đủ thời gian chạy tới.
Muốn giết Hỏa Vân, vậy chi bằng làm cho người này không còn cơ hội để lộ tin tức!
Vẻ mặt khôi phục lại bình thản, nhưng Nhạc Vũ cũng không có dự định xuất thủ cứu giúp, cũng chỉ đứng bàng quan như xem diễn, nhìn vào động tĩnh trong hồ.
Hồ nước này ngoại trừ có cực độc, cũng có độc chất có khả năng ăn mòn mãnh liệt, chỉ vài lần hô hấp, đã đem vài món pháp bảo của Hỏa Vân toàn bộ ăn mòn.
Ngay khi hồng bào tu sĩ gần như kiệt sức, lôi trận cấm chế trong hồ lại bị xúc kích lần nữa, hơn mười đầu lôi long xoay quanh oanh kích lên, khiến trong hồ nước truyền ra từng đợt tiếng nổ vang chói tai. Uy lực lớn lao ngay cả Nhạc Vũ cũng phải kinh hãi không thôi, lôi mang chiếu sáng cơ hồ đem đáy hồ hoàn toàn tán phát.
Nhưng ngay sau đó Hỏa Vân đạo nhân ném ra một trương phù lục, chính là Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, mấy chữ triện bên trên rõ ràng có dòng chữ "Thượng Thanh Kim Linh sắc chế", vừa nổ ra, liền làm toàn bộ lôi trận cấm chế trong đáy hồ hoàn toàn phá vỡ.
Ngay sau đó một hỏa hồng sắc kim toa từ trong tay áo hắn xuyên ra, Hỏa Vân đạo nhân chật vật trốn vào bên trong, thúc giục thật nhanh, tử sắc lôi quang không cách nào công kích, chỉ thấy một đạo kim sắc quang mang chớp qua, kim thoi đã xuyên ra khỏi hồ, mạnh mẽ xuyên lên trên mặt hồ, thoát qua nhiều loại cấm chế đi tới bên cạnh Nhạc Vũ.
Đợi đến khi hắn hạ xuống, toàn thân Hỏa Vân đạo nhân đã vô cùng thê thảm. Quần áo trên người đã bị hồ nước ăn mòn hơn phân nửa, da thịt toàn thân cũng không có một địa phương nào còn hoàn hảo, chảy ra chất mủ màu vàng vô cùng tanh hôi.
Nhạc Vũ làm như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm phi toa còn chưa kịp thu hồi bên cạnh hắn, nói:
- Đạo hữu quả nhiên thân gia phong hậu, có được hậu thiên linh bảo thì cũng thôi, xem ra Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù do chính Kim Linh Thánh Mẫu sở chế cũng có, đây chính là vạn kim khó cầu…
Hỏa Vân đạo nhân cười ha hả, cũng không hề truy cứu chuyện Nhạc Vũ vừa rồi thấy chết không cứu, khoanh tay đứng nhìn. Hắn chỉ thuận miệng giải thích:
- Xem ra trương phù này trước kia ta may mắn có được đích thực chính là vận khí. Về phần Cửu Cửu Nguyên Dương Thần Toa này, trước đó vài ngày ta cũng đã phí không ít tiền mua được. Vốn còn có chút đau lòng, không ngờ hôm nay cũng nhờ có nó nên mới may mắn thoát được tính mạng.
Nhạc Vũ cũng không phản ứng, vốn không đem những lời nói hươu nói vượn của người này để vào trong lòng. Bất quá tài sản của Thái Ất Chân Tiên quả nhiên sâu dày, Cửu Cửu Nguyên Dương Thần Toa tuy có thể liệt vào tứ phẩm, nhưng có thể xem như là hậu thiên linh bảo chân chính. Mà loại pháp bảo có tính chất phi hành này khiến giá trị càng thêm vô giá.
Cho dù là Nguyên Dương Đao Luân trong tay Nông Dịch Sơn cũng kém hơn vô số lần.
Lúc này Hỏa Vân nhìn hắn từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ cùng bất đắc dĩ nói:
- Nhưng thật ra vận khí của đạo huynh đúng là quá tốt! Lại không hề tổn thương chút nào, nhưng vừa rồi ngươi làm vậy đúng là không hiền hậu. Tuy ta và ngươi đều có tâm cơ, nhưng bên trong Vạn Lôi Điện từng bước kinh tâm, phải tận lực trông nom nhau nhiều hơn mới thỏa đáng. Nếu đạo huynh có thể hộ ta đoạn đường này an toàn không việc gì, những linh trân kia ta nguyện nhượng thêm một thành…
Nói dứt lời, Hỏa Vân đã nuốt vào một viên đan dược nhắm mắt tĩnh tọa khôi phục thương thế.
Nhạc Vũ lại cười thầm trong lòng, vừa rồi những bước đi của hắn chứa huyền cơ, trừ phi là trình độ trận đạo có tiêu chuẩn không khác với hắn, nếu không thật khó xem ra. Cũng có tác dụng chẳng khác gì vận khí của Hư Nhược Nguyệt lúc trước.
Về phần người này vừa nói nhường ra thêm một thành thu hoạch, Nhạc Vũ cũng hoàn toàn chưa từng để ý. Hắn vốn cũng không phải vì những linh trân kia mới đi vào Vạn Lôi Điện, chân chính làm cho hắn động tâm chính là Vạn Hóa Lôi Trì. Nhưng nếu Hỏa Vân đã nói như vậy, vậy thì sau đó mình có thể ngẫu nhiên giúp đỡ hắn một phen cũng không sao cả.
Hỏa Vân đạo nhân thoạt nhìn thương thế rất nặng, nhưng kỳ thật chỉ là tổn hại da thịt mà thôi. Chỉ nhập định một lát đã khôi phục lại như thường, thay đổi quần áo khác tiếp tục đi theo Nhạc Vũ.
Diện tích của Vạn Lôi Điện thực sự rất lớn, mấy vạn người tiến vào bên trong lại giống như cầm một nắm đậu bỏ vào biển khơi, không kích nổi một bọt sóng, đi suốt mấy tháng cũng khó phát hiện ra thêm một bóng người.
Đoạn đường này Nhạc Vũ càng thêm cẩn thận, lúc suy tính linh trận cũng thường thường nhắm vào yếu tố vận khí của Hỏa Vân đạo nhân, cùng nhau gia nhập vào thôi diễn giải toán.
Mặt sau quả nhiên thuận buồm xuôi gió, nhưng khi đi tới chỗ thận châu ghi chép, sắc mặt hai người lại biến thành cực kỳ khó xem. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Những linh dược kỳ trân được thai nghén nơi này hơn phân nửa đều đã bị lấy đi, còn lại chỉ là một ít dư thừa còn chưa kịp thành thục, không có bao nhiêu giá trị.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh, hành tung của hắn nằm ngoài thiên cơ, trừ phi đã bị lão thiên nhận thấy được sự hiện hữu của hắn, nếu không thật sự khó thể làm được thủ đoạn gì bên trong.
Nhưng Hỏa Vân đi theo phía sau, không cần tính cũng biết được chính mình rõ ràng bị vận khí xui xẻo của người này liên lụy.
Nếu ở đây có thể tìm được đồ vật ngược lại mới làm người ngạc nhiên.
Vẻ mặt Hỏa Vân sau một lúc xanh mét, ngược lại biến thành xấu hổ. Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, luôn luôn duy trì trầm măc. Thẳng đến khi đi qua hết toàn bộ những khu vực ghi chép bên trong thận châu, hắn mới cười khổ mở miệng nói:
- Đúng là vận khí Hỏa Vân thật kém, ngàn vạn tiên thạch mua xuống thận châu, cũng hoàn toàn không có thu hoạch gì, cũng không biết là người nào lại chạy tới trước chúng ta, ngược lại đúng là làm phiền hà đạo huynh…
Nhạc Vũ im lặng không nói, trên mặt mang theo chút tức giận, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm hứng trí, chuẩn bị xem rốt cục Hỏa Vân tính toán như thế nào làm cho hành trình Vạn Lôi Điện lần này có thể đi tiếp tục.
Theo như lẽ thường mà nói lẽ ra lúc này hắn phải sớm phẩy tay áo rời đi, đổi lại là người tính tình nóng nảy một chút đã sớm đem Hỏa Vân giết chết ngay đương trường cũng không thấy hả giận.
Chỉ thấy Hỏa Vân thoáng do dự chần chờ một chốc lát, tiếp đó làm như nhớ ra điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng mở miệng nói:
- Những thứ kia mặc dù bị người lấy đi, nhưng ta cũng biết một chỗ nhất định còn chưa có người biết được, cũng tuyệt khó có người lấy được vật kia rời khỏi…
Nhạc Vũ híp mắt mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng ngươi cũng đã diễn tới đây, nhưng hắn vẫn không hề cho ý kiến, chỉ nhìn Hỏa Vân chằm chằm, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.
Hỏa Vân nói tới đây, trong mắt cũng lóe lên kỳ quang:
- Vật kia ta không biết nên gọi là tên gì mới tốt. Chỉ biết do tinh hoa của vạn chủng kiếp lôi tụ tập, tuy không phải linh bảo nhưng lại có thể chứa đựng chư thiên lôi lực, thi triển ra uy lực thật lớn. Nếu có thể thu thập được từ tám đến chín kiếp lôi tồn tại, dù gặp Đại La Kim Tiên cũng phải nhượng bộ lui binh. Là do một vị Tán Tiên tìm được vạn năm trước, lại không hữu duyên lấy tới, người này đã vẫn lạc, tin tức này cũng chỉ một mình ta biết, ta gọi nó là Vạn Lôi Châu…
Vẻ mặt Nhạc Vũ ngẩn ra, hắn cũng không biết lời nói của Hỏa Vân là thật hay giả, nhưng nếu sự thật có vật ấy, có thể thử xem vận khí.
Chỉ trầm ngâm thêm chốc lát, trên mặt Nhạc Vũ lại hiện ra tia mỉm cười:
- Vậy không biết viên Vạn Lôi Châu này ta với ngươi làm sao phân phối?
Hỏa Vân cũng không suy nghĩ, gật đầu nói:
- Tự nhiên là quy đạo huynh! Kỳ thật nơi này ngoại trừ Vạn Lôi Châu, còn có vài bảo vật, toàn bộ ta đều không lấy, chỉ cần một vật bên trong là được!
Nhạc Vũ lại mỉm cười tránh ánh mắt Hỏa Vân, ngữ khí thản nhiên nói:
- Lại không biết là vật gì? Có thể làm Hỏa Vân đạo hữu xem trọng như thế?
Vẻ mặt Hỏa Vân nhất thời tránh né, nghiêng đi ánh mắt đáp:
- Đến lúc đó đạo hữu sẽ tự biết, chỉ cần biết vật ấy đối với ngươi vô dụng là được!
- Vô dụng sao?
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, rõ ràng cảm nhận được sát khí lành lạnh của người kia, lại làm như vô tâm khẽ lắc đầu:
- Nếu như đạo hữu đã không chịu nói lời thật, vậy chờ tới khi đó nói sau thế nào?
Hỏa Vân cau mày, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ làm ra thủ thế chạy về phía trước, ở bên trong cấm chế lôi trận lại giống như thật nhẹ nhàng quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.