Chương trước
Chương sau

Liễu Nguyệt Như nghe vậy nhất thời cười khẽ một tiếng, che miệng nói:
- Sư phụ đừng nói như vậy, nếu không phải sư phụ thúc đẩy tu vi của đệ tử đạt tới Đại Thừa cảnh giới, lại làm sao có cơ hội dùng nguyên khí tiên giới tẩy luyện nguyên hồn thân thể, làm sao có thể tìm hiểu được đại đạo căn nguyên sớm hơn? Căn cơ không đủ, ngày sau có thể chậm rãi bù đắp lại, nhưng nếu hiện tại bỏ qua cơ hội sử dụng Bạch Trạch Giác, như vậy mới thực sự trở thành tiếc nuối…
Nhạc Vũ bật cười thật lớn, tất nhiên cũng hiểu được tình hình thực tế cũng không nhẹ nhàng như lời nói của Liễu Nguyệt Như.
Mạnh mẽ đem tu vi tăng lên cảnh giới có thể mở ra cánh cửa tiên giới, làm sao chỉ có hậu hoạn căn cơ không vững mà thôi?
Liễu Nguyệt Như vốn là Ngũ Hành linh thể, rất dễ hấp dẫn Vực Ngoại Thiên Ma. Hiện giờ tình hình lại thay đổi hẳn, còn hơn là đau đớn, người thường không phải ai cũng có thể chịu đựng.
Nhưng cũng đúng như lời nói của Liễu Nguyệt Như, thiếu sót kia ngày sau Liễu Nguyệt Như sẽ có đủ thời gian bù đắp lại. Ngược lại trước khi đạt tới tu vi Linh Tiên, cơ hội mở ra cánh cửa tiên giới không phải lúc nào cũng có, chỉ có thể thừa dịp hắn còn lưu lại thế giới này nhanh chóng thực hiện cho xong.
- Nếu ngươi có thể chịu được, thật sự không thể tốt hơn! Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, ngày sau tu hành phải xem chính ngươi. Ta đi lên tiên giới, cho dù có muốn giúp ngươi cũng không có khả năng.
Nhớ tới tình sư đồ suốt mấy chục năm, tâm tình Nhạc Vũ tràn đầy phức tạp.
Ngoại trừ không nỡ, cũng có lo lắng, nếu nói vài chục năm trước hắn thu nữ hài này làm đệ tử là vì có chút ý tứ muốn đạt được lợi ích, nhưng hôm nay hắn đã chân chính đem Liễu Nguyệt Như xem như con ruột của mình.
- Sư phụ cần gì hao tâm? Chưởng giáo chân nhân cùng Thôn Tinh tổ sư phải qua thêm một đoạn thời gian mới có thể phi thăng. Lại có Nhiễm sư thúc bọn họ giúp đỡ, cơ nghiệp Quảng Lăng Tông Nguyệt Như có thể vững vàng giữ nguyên vẹn. Quyết không phụ lòng ủy thác của sư phụ…
Nói tới đây Liễu Nguyệt Như chợt cười tự tin:
- Hơn nữa thời gian tăng gấp bội bên trong Thiên Ý Phủ, đến nay xem như Nguyệt Như đã tu hành gần trăm năm. Mấy năm nay đã được sư phụ quan tâm thật nhiều, hiện giờ là lúc đệ tử nên ra sức, làm sao chuyện gì cũng ỷ lại vào sư phụ giúp đỡ. Lại nói ngày sau trong Thiên Nguyên Giới, cũng không còn ai là đối thủ của đệ tử, muốn trấn áp thế giới này, quả thật chỉ là việc thoải mái…
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ, lần đầu cảm giác cách làm của mình chỉ sợ có chút không công bình đối với Liễu Nguyệt Như.
Nông Dịch Sơn cùng Thôn Tinh chỉ sợ trong trăm năm cũng phải rời đi. Nhạc Trương thị cùng ba người Nhạc Băng Thiến chỉ chờ khi hắn đứng vững gót chân tại tiên giới cũng sẽ không tiếp tục ở lại nơi này.
Chỉ sợ Liễu Nguyệt Như còn phải ở lại thế giới này thêm ngàn năm mới có thể giúp căn cơ Quảng Lăng sơn càng thêm củng cố.
Nhưng ngoài người đệ tử này của hắn, muốn đem Quảng Lăng Tông giao cho bất luận kẻ nào trong lòng hắn đều thấy bất an.
Muốn nói lại thôi, cuối cùng Nhạc Vũ đành thở dài:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, tự nhiên không còn gì tốt hơn! Sau khi ta phi thăng, chỉ sợ trong vòng mấy ngàn năm thật khó thể thoát thân. Ngày sau chỉ sợ không còn dùng được Thiên Ý Phủ. Ngươi cùng mẫu thân bọn họ có thể thường đi vào đó tu hành…
Dặn dò thêm vài câu, Nhạc Vũ vung tay lên cho đệ tử lui ra.
Trong mắt Liễu Nguyệt Như hiện lên thần sắc khó hiểu, muốn mở miệng nhưng cuối cùng đành thi lễ, hóa thành độn quang rời đi.
Nhạc Vũ đứng nơi đó vẻ mặt tiêu điều, cuối cùng phẩy tay áo, một viên hắc châu lớn cỡ nắm tay trôi nổi trước người hắn.
Hắn cũng không thi triển ấn quyết gì, tâm ý vừa động, Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu đã chuyển động nhanh như lốc xoáy. Viên châu điên cuồng hút vào hết thảy vật chất chung quanh. Ánh sáng, tro bụi, linh lực tràn vào bên trong, đều biến mất tăm tích. Thảo mộc quanh thân cùng linh thạch trong linh trận đều bị hấp lực cường đại mạnh mẽ kéo đi vào bên trong.
Ở bên cạnh Nhạc Vũ phảng phất như xuất hiện một hắc động không đáy, phạm vi ngàn trượng không còn tia ánh sáng.
Tiếp theo hắn cho Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu dừng lại, ngay đầu ngón tay ngưng tụ thành một chấm đen. Chỉ duy trì được thêm chốc lát, liền hoàn toàn hỏng mất, nổ tung ra. Xung kích thật lớn làm Nhạc Vũ dù mạnh mẽ cường đại cũng phải hơi ngã về phía sau.
Liên tục chín lần mở ra cánh cửa tiên giới, cướp lấy nguyên khí rèn luyện thân thể, lại đem Cửu Chuyển Huyền Công tu hành tới tầng thứ ba viên mãn, hiện giờ lực lượng thân thể của hắn đã đạt tới bảy vạn thạch, pháp lực lại bạo tăng tới ba trăm vạn thạch.
Hai bên kết hợp, đã đạt tới mười hai chân long lực, đã có thể kề vai với tu sĩ Thiên Tiên đỉnh phong.
Ngay lúc điểm đen nổ tung ra, lực lượng lại mạnh mẽ tới mức chính hắn cũng không thể thừa nhận.
Nhưng gương mặt Nhạc Vũ lại không có vẻ vui mừng, ngược lại còn cau mày.
- Đây là vì sao? Hỗn Độn đại pháp, ta rõ ràng đã hiểu thấu đáo. Nhưng vẫn không cách nào sử dụng, chỉ có thể ỷ lại vào lực lượng của Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu. Không biết còn thiếu cái gì?
Dựa theo lời nói của Chúc Long, chỉ nói riêng về Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm cùng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, còn chưa được xem là vô thượng thần thông. Chỉ có Hỗn Độn đại pháp trở lên mới được xem là Hỗn Độn đại đạo!
Nhưng suốt mấy chục năm hắn nghiên cứu tuy tự hỏi đã đem phương pháp nghịch chuyển Ngũ Sắc Thần Quang luyện tập thật thuần thục, lại hiểu rõ được gần phân nửa ảo diệu của Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu cùng Đại Thôn Diệt Thuật. Nhưng mãi cho đến bây giờ hắn vẫn không thể đem đại thần thông thời thượng cổ chân chính hồi phục lại trọn vẹn. Mỗi lần thử thăm dò, đều bị thất bại, cho dù muốn tạo chút hình dáng cũng vẫn không xong.
Cười tự giễu, Nhạc Vũ thu hồi Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu, trong lòng mặc dù còn chút mất mác, nhưng cũng không đến nỗi ủ rũ.
Ở lại bên trong Thiên Ý Phủ suốt trăm năm thời gian, cũng không phải hoàn toàn lãng phí. Dù hắn chưa thực sự khôi phục Hỗn Độn đại pháp, cũng đã có thể thúc đẩy uy lực của Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu tăng lên mức độ lớn nhất, cơ hồ có thể tương đương với ngũ phẩm tiên bảo đỉnh cấp, nếu hắn thành tựu Linh Tiên cảnh giới, nhất định sẽ còn đột phá.
Hơn nữa trong những năm tháng này hắn cũng không phải chuyên tâm nghiên cứu Hỗn Độn đại pháp. Thiên Ý tuyệt kiếm, Nghịch Thiên đao quyết, Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao đều đạt được thành tựu không nhỏ.
Đặc biệt Thiên Ý tuyệt kiếm cùng Nghịch Thiên đao quyết đều xem như thực sự thoát khỏi dấu vết của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, tuy xuất phát từ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, uy lực lại vượt rất xa. Dung hợp toàn bộ sở học cả đời của hắn, đề cập tới mấy trăm thiên địa đại đạo, mấy trăm vạn thế giới pháp tắc, càng thêm tinh túy, cũng càng thâm sâu.
Duy nhất làm người tiếc nuối chính là ba môn đại pháp ngoại trừ Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao, hai môn còn lại không khả năng truyền thừa.
Mặc dù hiện giờ tại Quảng Lăng, có thể chân chính học được cũng chỉ có một mình Liễu Nguyệt Như mà thôi.
Sau Liễu Nguyệt Như, e rằng trong Quảng Lăng không còn một ai.
Dạy Liễu Nguyệt Như tu luyện Đại Ngũ Hành Tu Di Chân Quyết, cũng thật khó truyền thừa lại cho đời sau. Thật muốn nói có thể lưu lại được gì cho tông môn, cũng chỉ có Âm Công Thuật bên trong Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao. Uy lực không kém, càng có thể xem là bậc thang dùng nghiên tập bốn thức cuối cùng bên trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.
Nhạc Vũ không khỏi thầm than, tuy hắn có được Thiên Ý Phủ nhưng thời gian thật sự quá ít. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nếu không như thế, hắn nhất định cần lưu lại một môn đại pháp kinh thế, truyền thừa đời sau. Làm cho đệ tử hậu bối Quảng Lăng cũng hiểu biết được khả năng vị tổ sư như hắn.
Đem Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu thu vào trong tay áo, Nhạc Vũ vung tay lên làm hoàn cảnh chung quanh đều khôi phục lại bình thường. Ngay sau đó liền vận khởi Súc Địa Pháp đi tới một bước, lắc mình đã đi tới trước động phủ.
Vừa đi vào trong, lại nhìn thấy mấy người Nhạc Trương thị đang ngồi bên trong chánh điện, trong mắt đều lộ vẻ sầu não lo lắng, mà Nhạc Băng Thiến hai mắt phiếm hồng, lộ ra vẻ bi ai.
Nhạc Vũ chợt cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Nhạc Trương thị, nhìn qua mọi người, khẽ lắc đầu nói:
- Mọi người làm gì vậy? Cũng không phải sinh ly tử biệt, ta chỉ là đi tiên giới trước một bước mà thôi. Nhiều nhất chỉ mấy trăm năm thời gian là có thể gặp lại…
Nhạc Trương thị nắm chặt tay Nhạc Vũ, ngưng mày nói:
- Mẹ nghe nói hiện giờ trên tiên giới tuy có Đạo tổ trấn áp, nhưng hiện tại Xiển Tiệt hai giáo lại vì truyền thừa đạo thống phân tranh không ngừng. Sát kiếp liên miên, càng ngày càng nghiêm trọng. Những Thái Ất Chân Tiên tuy chưa tham dự vào bên trong, nhưng dưới Ngọc Tiên cảnh giới cơ hồ mỗi ngày đều có người vẫn lạc. Lần này Vũ nhi rời đi chỉ sợ vạn phần hung hiểm!
Nhạc Vũ cau mày, trong lòng âm thầm hối hận. Trong mấy năm nay Nhạc Trương thị đã đến Vân Thiên Cung mật cảnh mấy lần, đối với tình hình trong tiên giới cũng hiểu rõ ràng, không phải nói muốn giấu diếm thì có thể che giấu được.
Đang muốn nói chuyện, an ủi Nhạc Trương thị, Nhạc Băng Thiến lại nói:
- Bên trong Thiên Ý Phủ mật cảnh đồng dạng cũng có thể thành tựu Linh Tiên cảnh giới. Thậm chí kể cả Thiên Tiên cũng được. Vì sao huynh trưởng không đợi đến khi thành tựu Thiên Tiên rồi hãy đi cũng không muộn. Khi đó cũng không đến nỗi bị người uy hiếp xem thường…
- Trong Thiên Ý Phủ thành tựu Thiên Tiên, nhưng về sau thì sao? Có phải ngươi muốn huynh trưởng của ngươi đều ẩn núp bên trong mật cảnh, phí nhiều thời gian? Nhạc Vũ này tu hành, cho tới bây giờ chưa từng vì tĩnh tu mà đạt được tu vi. Nếu không đi hồng hoang bản giới tìm kiếm cơ duyên, cướp lấy số mệnh, chỉ sợ kết cục ngày sau thật khó dò. Vì việc của Quảng Lăng Tông ta đã kéo dài hơn mười năm thời gian. Bây giờ mới đi cũng đã cảm thấy chậm…
Nhạc Vũ lắc đầu, lại nhìn Nhạc Trương thị nói:
- Mẫu thân, hiện giờ con đã nắm giữ được một chút dấu vết thời gian đại đạo, lại có được nhiều tiên bảo hộ thân. Chỉ cần Thái Ất Chân Tiên không tự mình ra tay, tu sĩ bình thường không làm gì được ta, cho dù không đánh thắng cũng có thể chạy thoát. Ngày sau con cũng không đi tham dự vào việc tranh chấp giữa Xiển Tiệt hai giáo là được, không cần lo lắng đi?
Vẻ mặt Nhạc Trương thị thoáng thả lỏng, nhưng nghĩ tới hơn mười năm vất vả mới được đoàn tụ một chỗ, nhưng phải tới mấy trăm năm sau mới có thể gặp lại, bà vẫn cau mày không thôi.
Nhạc Băng Thiến lại nói:
- Nếu không ở lại Thiên Ý Phủ, vậy chúng ta cùng đi tiên giới là được! Kỳ thật với khả năng của ba chúng ta, chỉ cần có thời gian liền thành tựu Linh Tiên. Như vậy cũng có lực lượng tương đương Thiên Tiên tu sĩ, làm sao còn cần cẩn thận như thế?
- Hồ nháo!
Quát nhẹ một tiếng, trên mặt Nhạc Vũ đã hiện lên vẻ giận dữ, theo sau lại cưỡng chế lửa giận trong lòng nói:
- Ta cần đi trước tiên giới, chờ mọi người đều củng cố vững căn cơ rồi nói sau! Tình hình trên kia không rõ, hung cát khó liệu. Lúc này đi qua, muốn làm ta phân tâm sao? Đừng tiếp tục càn quấy…
Nói tới đây, dù Nhạc Vũ không nặng lời nhưng ngữ khí đã nghiêm khắc. Vẻ mặt Nhạc Băng Thiến ngẩn ra, tiếp theo chợt lóe thân chui ra ngoài động phủ. Vừa chuyển người liền không thấy bóng dáng. Chỉ để lại mấy người bên trong đưa mắt nhìn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.