Vừa đi vào bên trong đại điện bên góc, Nhạc Vũ thoáng nhướng mày, trên mặt hiện lên vài phần ngoài ý muốn. Ngay giữa đại điện có một đạo nhân đang ngồi xếp bằng, mặc trang phục đạo bào, tuổi chừng sáu mươi, gương mặt không giận mà uy. Nhìn qua vô cùng sống động, bên trong thân thể ẩn chứa khí tức cực kỳ bàng bạc, làm làm người kinh hãi. Nhưng ánh mắt Nhạc Vũ liền nhìn thấy ngay trong mi tâm của đạo nhân hiện lên một lỗ thủng rất nhỏ. - Thái Thanh Huyền Tiên, đã chứng trường sinh bất tử, chỉ cần nhỏ máu là có thể sống lại. Vết thương này nếu đổi lại là người bình thường hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng với người ở đây mà nói vẫn chưa trí mạng. Ngay cả những tu sĩ khác cũng không cần phải trọng tố thân thể, chỉ cần kịp thời chữa trị là được. Vì sao đang tốt đẹp như vậy, lại tọa hóa tại đây? Suy đoán của Nhạc Vũ lúc trước chủ nhân của Quy Khư Cung tối đa chỉ bị trọng thương thoát đi, nhưng thật sự không ngờ lại gặp phải kết quả như vậy. Nhìn lại trước người đạo nhân, chỉ thấy trên mặt đất dùng máu tươi viết ra chín chữ "Hận". Bên trong tràn trề sát ý oán hận xông thẳng thần hồn, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, muốn nhích tới gần cũng thật sự khó khăn. Vị tu sĩ trung niên này tuy đã đánh mất sinh cơ, nhưng uy áp vô hình trên tinh thần vẫn mạnh mẽ tới cực hạn. Nhạc Vũ dùng hồn niệm đối kháng, hầu như lại bị trấn áp thua bại. Bên trong đại điện ngoại trừ trung xu linh trận, không còn một vật nào khác. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL Cũng chỉ có đồ vật trên người đạo nhân làm cho người ta có chút mong đợi. Ngay khi Nhạc Vũ vừa định động thủ, nhưng bỗng dưng trái tim co rút thật nhanh, chút bổn mạng tinh huyết trong người bắt đầu không ngừng khởi động. Trong lòng hắn cả kinh, ngay lập tức liền dừng lại động tác. Cảm giác như vừa rồi đã có một nguy cơ tuyệt đại lao sát qua bên người mình. Trấn áp nội tâm bất an táo bạo, Nhạc Vũ cẩn thận quan sát di thể của vị Thái Thanh Huyền Tiên trước mắt. Lúc này hắn mới phát giác có chút không ổn, chỉ thấy trên người đạo nhân trong lúc mơ hồ tản ra vài tia khí tức uy hiếp. Ngoài ra hắn còn cảm giác một cỗ linh lực chân khí khổng lồ ẩn hàm bên trong cơ thể kia, phảng phất như một viên tạc đạn mất đi ngòi nổ, rất có thể chỉ cần chạm vào sẽ lập tức dẫn phát hoàn toàn. Thở nhẹ ra một hơi, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trên mặt mình đầy mồ hôi lạnh, suy ngẫm chỉ chốc lát, hắn lập tức quỳ xuống ngay trước mặt đạo nhân nói: - Hậu bối Nhạc Vũ, lần này tới chỉ vì tìm kiếm vật hữu duyên. Nếu có chỗ mạo phạm di thể của tiền bối, kính xin tiền bối tha lỗi! Ngay khi tiếng nói vừa hạ xuống, khí tức nguy hiểm bên trong di thể Thái Thanh Huyền Tiên lập tức giảm đi không ít. Nhưng chín chữ "Hận" do máu tươi ngưng tụ ngay trước người hắn lại phát ra một trận hồng mang chói mắt, ý niệm oán hận càng lúc càng bộc phát mạnh mẽ khiến lòng người kinh hãi. Ngay cả tâm tình của Nhạc Vũ cũng bị ảnh hưởng, không tự chủ được nhớ lại tình hình lúc sáng chế ra nghịch thiên đao ý, lại nghĩ ra Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao. Thần hồn ý niệm cũng trở nên mạnh mẽ, cùng chín chữ "Hận" bằng máu kia mơ hồ tương hợp. Nhạc Vũ khẽ biến sắc, đè nén cảm xúc bên trong nội tâm, suy ngẫm thêm chốc lát lại trịnh trọng dập đầu nói: - Ý nguyện của tiền bối hậu bối đã hiểu được, nếu di vật bên trong Quy Khư Cung có kiện nào hợp với tâm ý của vãn bối, Nhạc Vũ nhất định sẽ hoàn trả nhân quả cho tiền bối, báo phục mối huyết cừu này… Nói dứt lời, Nhạc Vũ khẽ khép mắt, hắn thầm nghĩ nếu như vậy còn không có thu hoạch, như vậy mình cũng chỉ đành phải rời đi. Cũng không phải trong lòng hắn có ý bất kính đối với vị tu sĩ tiền bối này. Mà là hắn cảm giác thật sự không cần thiết, đến nơi này kể cả mồi câu cũng không hề nhìn thấy, khiến con cá như hắn thật sự không có biện pháp tự cắn câu. Hắn cùng vị Thái Thanh Huyền Tiên này chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi. Vì một chút đồ vật không cần đến lại giúp đối phương gánh chịu nhân quả, dù là người ngốc nghếch cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu đã có thể đánh chết một vị Thái Thanh Huyền Tiên, như vậy người động thủ vô luận như thế nào, thực lực cũng không thể thấp hơn chủ nhân Quy Khư Cung mật cảnh. Huống chi từ khi Quy Khư Cung bị tiêu diệt cho tới nay, nói ít cũng hơn mấy vạn năm, thực lực của người kia có tăng cường thêm hay không thật không biết được. Quả nhiên hồng mang trên chín chữ "Hận" bằng máu kia từ từ biến mất, khí tức nguy hiểm bên trong cơ thể đạo nhân cũng không còn cảm giác tới. Trong lòng Nhạc Vũ mừng thầm, nhưng vẫn không dám khinh thường, dùng pháp lực đem một chiếc ngọc trạc trên cổ tay người kia thật cẩn thận tháo xuống. Bên trong di thể của Thái Thanh Huyền Tiên kia cũng không mang theo giới chỉ, nhưng thủ trạc cũng là dị bảo không gian. Nhạc Vũ chỉ đánh ra vài đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang liền mạnh mẽ xóa đi hồn niệm do người này lưu lại. Ngay sau đó hắn lại chứng nhận một phen, vật này cũng không có bẫy rập nguy hiểm gì, lúc này mới đem hồn thức thăm dò vào bên trong thủ trạc. Khóe môi hắn lập tức nhếch lên, ý mừng trong lồng ngực không cách nào đè nén. Quả nhiên là thượng cổ đại năng tu sĩ, cất giấu chắc chắn bất phàm. Số lượng tiên thạch ước chừng ba vạn, hơn nữa tất cả đều trên thất phẩm. Giá trị tổng cộn gcungx cao gần bốn năm trăm vạn. Còn có vô số linh trân chỉ có tiên giới mới có, làm người ta thấy vui mừng nhất cũng là vài thứ bên trong là vật mà hắn muốn tìm, là vật không thể thiếu khi luyện chế Thông U Định Minh Châu. Ngoài ra còn có hai tiên binh, hai tiên bảo. Nhưng phẩm cấp chỉ bằng tám thanh tiên binh hắn lấy được hơn mười năm trước, cũng có hơn một chút, khoảng chừng ngũ phẩm, đồng dạng hắn cũng không thể thao túng. - Chất liệu trong này nếu đem bán ra giá trị phải cao bằng sáu bảy ngàn vạn. Nhưng vài món tiên khí còn hơi kém chút ít. Thật không hợp với thân phận Thái Thanh Huyền Tiên của người này, là bị hắn giấu đi nơi khác, hay đã vỡ tan? Nhớ tới lần đầu tiên khi tiến vào Quy Khư Cung mật cảnh, nhặt được bốn mũi Đại Thôn Diệt Tiễn, trước sau hai lần không biết vì thứ gì đó dẫn phát tranh đoạt, khiến cho mấy ngàn tu sĩ Linh Tiên chết oan uổng bên trong mật cảnh, Nhạc Vũ thoáng lắc đầu, nếu chỉ bằng vào những vật này còn chưa đủ cho hắn phải mạo hiểm đối nghịch với cừu nhân của người này. Khe khẽ thở dài, Nhạc Vũ liền định đem thủ trạc đeo lại trong tay của di thể Thái Thanh Huyền Tiên. Tuy lòng dạ Nhạc Vũ độc ác, làm việc không chừa bất cứ thủ đoạn nào, nhưng cũng là người thủ tín, nếu đã không muốn gánh chịu nhân quả lớn lao này, thì những đồ vật kia tự nhiên không liên quan tới hắn, nếu mạnh mẽ lấy đi thật đúng là danh bất chính, ngôn bất thuận. Nếu là vật vô chủ vậy thì không sao, nhưng chủ nhân của những đồ vật này lại chỉ trông cậy vào những di vật của mình để giải quyết nhân quả khi còn sống, lấy đi thật không đành lòng. Nhưng ngay khi hắn thu hồi hồn niệm ra khỏi thủ trạc, trong lòng chợt động, nhìn sang bên cạnh người kia. Song đồng trong mắt chuyển thành kim sắc thụ đồng, Nhạc Vũ cẩn thận phân biệt chốc lát liền đem Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang ngưng tụ vào tay phải, sau đó đưa tay về hướng kia. Nơi này vốn không có vật gì, nhưng khi tay Nhạc Vũ chạm đến lại phát ra từng đợt linh lực chấn động. Tay Nhạc Vũ đột nhiên biến mất phân nửa, phảng phất như vừa bị lọt vào trong hư không. Nhưng chỉ trong chốc lát liền lấy ra mười hai viên ngọc châu hình bầu dục màu vàng sẫm cỡ chừng nắm tay, ngoài ra còn có một chiếc sừng màu trắng sáng rực dài chừng ba thước. - Thì ra đồ tốt chân chính giấu tại nơi này! Nhạc Vũ thấy buồn cười, nhìn vào trong tay, chỉ chốt lát lại chợt nhíu mày. - Kỳ quái! Vật này tại sao có chút tương tự Nguyên Thần Tinh Hạch. Bên trong súc tích bổn nguyên lực lượng của một giới, ngưng tụ ngũ hành linh lực, trong đó lấy thổ linh lực đứng nhất, chẳng qua bên trong hỗn độn một mảnh, không cách nào phân biệt được như Nguyên Thần Tinh Hạch. Nếu còn có thêm dị bảo khác phối hợp, đem những ngũ hành linh lực rối loạn chia lìa ra, hoặc có lẽ mở ra được tiểu thiên thế giới có diện tích còn lớn hơn Thiên Nguyên Giới. Vật này rõ ràng chính là tiên thiên linh bảo! Chẳng qua còn chưa biết được phẩm cấp… Nhạc Vũ đã ước chừng hiểu ra được, vật này nhất định chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của chủ nhân Quy Khư Cung! Mười hai viên châu này rõ ràng ẩn chứa địa khí vô cùng uẩn hàm, lại nặng như ức vạn núi non. Phàm là linh vật thủy hệ cũng sẽ bị vững vàng khắc chế. Nếu dùng đánh người cũng sẽ rất tốt. Mặc dù Nhạc Vũ thúc giục toàn bộ pháp lực rót vào bên trong cũng chỉ có thể lay động được một chút. Cũng may vật này tự thành một thế giới, không dùng pháp lực thúc giục bản thân cũng không hề có sức nặng, cầm vào trong tay lại cảm giác nhẹ như lông hồng. Nhạc Vũ từng đọc qua vô số đạo điển, đã loáng thoáng có thể phân biệt lai lịch mười hai viên châu này. Chẳng qua ngay cả chính hắn cũng có chút không tin phán đoán của chính mình. Vật này rõ ràng phải có hai mươi bốn viên mới đúng, hơn nữa còn là vật có chủ. Hơn nữa pháp lực mạnh mẽ tuyệt đối, cơ hồ đã gần với hơn mười vị viễn cổ đại năng lúc hồng hoang sơ khai, tuyệt không thể đánh rơi lại vật này! - Chẳng lẽ số lượng của vật này cũng không phải hai mươi bốn viên, mà là ba mươi sáu, hợp với số lượng Thiên Cương? Trong nội tâm Nhạc Vũ kinh nghi bất định, nếu là vật này cũng không cảm thấy khó giải thích vì sao Quy Khư Cung thịnh vượng như vậy lại đột nhiên bị tai họa ngập đầu. Tham niệm trong lòng hắn vừa nảy sinh, trong lồng ngực cảm xúc phập phồng, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống không nhận lấy vật này. Chỉ tiếp tục xem món đồ còn lại, ngay sau đó con ngươi lập tức co rụt thật nhanh. - Đây là sừng của thần thú Bạch Trạch? Trong lòng Nhạc Vũ đầu tiên chợt cả kinh, tiếp theo không còn đè nén được nỗi vui mừng. Mười hai viên hoàng châu mặc dù thật tốt như không phải vật hắn cần thiết. Rốt cục có nên nhận lấy hay không cũng cần phải suy nghĩ lại. Duy chỉ có Bạch Trạch Giác xem tình hình cũng thuộc về Yêu Tiên nhất cấp cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, nếu sử dụng tốt, có thể thực sự giúp đỡ được hắn một tay. Nhạc Vũ cũng không do dự, liền đem Bạch Trạch Giác kể cả thủ trạc và mười hai viên hoàng châu toàn bộ thu hồi. Ngay sau đó hắn trịnh trọng chắp tay trước ngực, dùng đại lễ bái lạy di thể vị đạo nhân kia: - Vật tùy thân của tiền bối, hôm nay Nhạc Vũ lấy đi toàn bộ. Nhân quả ân oán bên trong, Nhạc Vũ nhất định giữ lời, chấm dứt oán thù cho tiền bối… Nhạc Vũ nói dứt lời liền ngồi thẳng người lên, giờ phút này bỗng dưng cả kinh, chỉ thấy di thể vị Thái Thanh Huyền Tiên bỗng dưng đung đưa một trận, ngay sau đó toàn bộ xương cốt huyết nhục đều bị héo rút xuống, đảo mắt đã biến thành một cỗ thây khô. Trong lòng Nhạc Vũ kinh nghi bất định, tiếp theo liền nhìn thấy một đạo hàn quang đột nhiên từ bên trong di thể bay ra. Hẳn là một thanh phi kiếm, đỏ rực như máu, vừa mới thoát khỏi thi hài kia ngay lập tức hiện ra một cỗ kiếm khí cực lớn xé rách trường không, đem toàn bộ kiến trúc phụ cận quét thành nát bấy, toàn bộ cấm chế linh trận đều bị phá hủy. Mà chín chữ "Hận" do máu tươi đọng lại trên mặt đất cũng hóa thành một đạo hồng quang thu hút vào bên trong thân kiếm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]