Chương trước
Chương sau

Chiếc nỏ vừa được lấy ra thì toàn bộ phòng đấu giá lặng ngắt. Nhạc Vũ chờ giây lát, đến khi người chủ trì đấu giá lộ ra vẻ bất đắc dĩ mới chuẩn bị mở miệng báo giá.
Bất quá trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng một thanh niên nhẹ nhàng cách đó không xa cười nói:
- Nếu đã không ai mua vật này thì ta xuất ra 30 vạn tiên thạch mua được rồi!.
Nhạc Vũ nhướng mày, tuy cảm thấy kinh dị nhưng cũng không ngoài ý liệu. Tuy nói nỏ này đã hỏng lại không có bộ tên đi kèm nhưng cũng không phải không có cách nào chữa trị.
Chỉ là bộ dây cung khó cầu, giá cả thậm chí còn vượt qua bản thân cây Tru Tiên nỏ.
Hơn nữa nếu không phải là mũi tên cùng loại như Đại Thôn Diệt Tiễn thì cũng chỉ tương đươn lục phẩm tiên binh.
Nhưng nếu có thể có dây cung và mũi tên tương xứng thì lại ngang với Tứ phẩm tiên binh, ngay cả Ngọc tiên cũng chỉ cần một kích tru diệt.
Nhạc Vũ lập tức phản ứng, hơi trầm ngâm rồi cũng biến âm mở miệng nói:
- 60 vạn tiên thạch!
Mọi người trong sảnh đều ồ lên, một số nhìn sang vẻ kinh ngạc.
Nhạc Vũ vẫn bất động ngồi yên ở chỗ cũ. Phòng bao này cơ hồ hoàn toàn phong bế, trừ khi Đại La kim tiên ra tay thì không cần lo lắng người khác nhìn ra thân phận.
Hắn cũng cảm giác hơi bất đắc dĩ, người vừa lên tiếng rõ ràng xuất thân bất phàm mới có thể có được thân phận khách quý của Linh Diệu các, ít nhất là tài lực cực kỳ đầy đủ.
Hắn còn có cảm giác sự quan tâm của người này đối với Tru Tiên nỏ không hề như bề ngoài lạnh nhạt vừa rồi. Nếu như mình không đấu giá thì chắc còn dây dưa hạ giá.
Quả nhiên qua một lát thì phòng bao bên kia truyền ra tiếng hừ lạnh:
- Một trăm vạn!
Nhạc Vũ nghe vậy thì trong mắt lộ ra ý cười, biết cây Tru Tiên nỏ có thể đến tay, mở miệng ra giá:
- 140 vạn!.
Phòng bao bên kia im lặng một hồi rồi đến khi chấp sự Linh Diệu các mở miệng hỏi lần thứ hai mới lên tiếng, bất quá lại ngoài dự liệu mọi người:
- Cái gì? Đồ Chung Ly Ý ta nhìn trúng ngươi cũng dám nhảy vào!
Thanh âm vừa dứt thì một cự thủ đã mãnh liệt chụp tới phòng bao của Nhạc Vũ, trong nháy mắt đã phá vỡ toàn bộ cấm chế.
Nhạc Vũ vẫn ngồi yên không ra tay, chỉ âm thầm đem tờ Cửu Thiên Đô Triện Thái Hạo thần phù ra đặt sẵn.
Sau một khắc, trong phòng truyền ra tiếng hừ lạnh rồi một đạo đao khí bay đến lập tức chém vỡ cự thủ kia.
Một vị lão giả chừng thất tuần không hề báo hiệu xuất hiện bên cạnh Nhạc Vũ, thân hình trôi nổi giữa không trung, nhìn về hướng vừa xuất ra cự thủ kia cười lạnh: -- Chung Li Ý, , uy phong thật lớn! Ta mặc kệ ngươi tại Thiên nữ giới cường hoành bá đạo như thế nào, nhưng đây là mật cảnh Vân Thiên Cung, là Linh Diệu các! Không cho phép ngươi ngang ngược ở đây! Lần này cảnh cáo công tử lần đầu, nếu như tái phạm mặc kệ phụ thân ngươi là ai cũng đem tru tịch tại chỗ!
Nhạc Vũ hơi chấn động, cái tên Chung Ly Ý đã được nghe lão nhân ở Thiên Huyền Giới nói đến, bối cảnh tựa hồ rất cao.
Linh Diệu các có hơn mười vị Đại La Kim Tiên cũng không dám đem người này lập tức đánh chết mà chỉ cảnh cáo, rốt cuộc Chung Ly Ý có lai lịch gì?
Sau khi nghe lão nhân kia mở miệng thì Chung Ly Ý một mực bảo trì im lặng, bất quá khi nghe đến câu cuối thì cười vẻ khinh thường.
Nhãn thần lão giả giữa không trung lộ ra mấy phần sát ý, cuối cùng vẫn không nói gì, thân hình lóe lên biến mất giữa không trung.
Nhạc Vũ càng cảm giác hoảng sợ, nhìn ra người của Linh Diệu có vài phần kiêng kị với thanh niên này.
Lực lượng như vậy hoặc là các loại địa đầu xà mà Linh Diệu các không dám đơn giản đắc tội hoặc là thế lực sau lưng cường hoành đủ để phân tranh với Linh Diệu các.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn hơi tối lại, trên đài người chủ trì cũng đã hỏi đến lần thứ ba.
Người trong phòng bao gồm cả Chung Li Ý đều không mở miệng nâng giá.
Nhạc Vũ không chút nào kỳ quái, hắn sớm thấy mục đích những người này phần lớn đều đến vì vài món bảo vật áp trục sau này, tuyệt không dám tranh giành Tru Tiên nổ.
Sau khi định xong giá, Nhạc Vũ thu hồi toàn bộ ba thứ huyết linh tủy, bát giai thần tinh và cây Tru Tiên nỏ rồi không chút do dự bước ra khỏi Linh Diệu Các.
Tuy hắn cũng có chút hứng thú với mấy thứ đấu giá sau này nhưng lúc này càng ở lâu bên cạnh Chung Ly Ý lại càng nguy hiểm.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn thầm kỳ quái, Chung Ly Ý và những tu sĩ kia rốt cuộc vì chuyện gì mà muốn mua bảo vật phá trận?
Sau một khắc hắn nhớ lại tình hình vừa rồi, sắc mặt trở nên âm trầm.
Tu sĩ Đông Thắng đại lục tàn sát lẫn nhau không dứt, tình hình những thế giới khác xem ra cũng không khác.
Cửu Thiên Đô Triện Thái Hạo thần phù có thể bảo vệ hắn một lần nhưng không thể bảo vệ được lần thứ hai.
Vừa đi ra khỏi Linh Diệu các không xa thì đã có vài đạo hồn niệm ập đến. Bất quá vào lúc Nhạc Vũ vừa mới ngưng mày thì vị lão giả thất tuần kia lại xuất hiện, khẽ gật đầu với hắn rồi phóng lên một ý niệm cường đại lên không trung.
Tiếp đó lão quét mắt bốn phía đầy sát ý khiến cho những người kia lập tức rút lui.
Nhạc Vũ thầm thở phào một cái, biết thân phận khách quý của Linh Diệu các cuối cùng chưa từng thua thiệt, hướng lão nhân kia thi lễ rồi cất bước rời đi.
Lúc này hắn cũng không dám lang thang mà sau khi ra khỏi mấy vạn trượng thì dùng thiên huyễn linh châu sửa lại tướng mạo rồi cất bước về hướng Lăng lan trai.
Nơi đây vẫn vắng vẻ như cũ, bất quá khi Nhạc Vũ bước vào trong thì có hai nam một nữ đi ra từ Luyện Khí Thất. Khí sắc người nam đi đầu đặc biệt lạnh lẽo, hai người theo sau hắn đều lộ vẻ vui mừng.
Bọn họ tựa hồ có quan hệ sư huynh muội, ăn mặc đạo bào giống nhau. Hai người sau có tu vi Thiên Tiên còn người đi trước là Ngọc tiên.
Tuy cả ba đều tận lực kiềm chế nhưng pháp lực tinh thuần vẫn không tự giác tán xuất, hồn thức Thuần Dương gây cho người khác áp bức cực lớn.
Nhạc Vũ kinh hãi dừng bước, cũng may mấy người này chỉ liếc nhìn hắn rồi vội vàng bước đi. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Đợi đến khi ba người này đi xa, Nhạc Vũ mới rảo bước vào trong luyện khí thất.
Chỉ thấy Lâm Đan vẫn đang ngồi bên cạnh cự đỉnh, sắc mặt hiện vẻ buồn bã.
Trông thấy Nhạc Vũ đi vào, Lâm Đan thoáng lộ vẻ kinh hỉ:
- Chẳng phải bảo mười ngày sau ngươi mới quay lại lấy tên sao? Làm sao mới hôm nay đã quay trở lại?
Nhạc Vũ cười nhẹ, cũng không vội trả lời mà đem cây Tru Tiên tàn nỏ đặt trước người rồi lại lấy ra một thứ lớn bằng bàn tay.
Nhạc Vũ tiện tay khai mở thì đó là một sợi gân rồng dài đến mấy trăm trượng, nhìn Lâm Đan hỏi:
- Lâm khí sư nếu đã luyện chế qua Vân Quang kiếm thì chắc có kinh nghiệm với vật này. Không biết có thể chữa trị?
- Thì ra là thế! Ngươi muốn ta chữa trị Đại Thôn Diệt Tiễn là vì vật này?.
Lâm Đan nhíu mày ra vẻ hiểu rõ rồi hỏi:
-Có thể cho mượn hay không?
Nhạc Vũ lập tức lộ vẻ bất đắc dĩ, biết thứ mà đối phương nói là sợi gân rồng trong tay hắn.
Hai sợi gân rồng lấy từ thi thể yêu tiên chân long trong Tử Vân Tiên cung cũng mới chỉ là Linh Tiên Chân Long. Cũng không phải không dùng được cho Tru Tiên nỏ nhưng sẽ làm cho uy lực giảm mạnh. Hơn nữa có thể làm cho số lần sử dụng không quá bốn mươi, khi đó dây cung bị đứt sẽ làm cho linh trận bên trong hao tổn.
Chỉ là lúc này hắn cũng đành bất đắc dĩ vì không nghĩ mình sẽ có được vật này. Cây Tru Tiên nỏ trong tông môn cũng không mang đi nếu không có thể gỡ dây cung của nó ra.
Hơn nữa hắn cũng không có thời gian chạy về Đông Thắng đại lục.
Lâm Đan thoáng chần chừ rồi lấy ra từ trong Tu Di Giới ra một vật rồi cười nói:
- Hai sợi gân rồng này còn chưa đủ, ngươi xem vật này thế nào?.
Nhạc Vũ nhìn vào lập tức cuồng hỉ:
- Đại canh nhuyễn ngân tàn!
Cái gọi là đại canh nhuyễn ngân tàn là một loại cực linh đại canh nhuyễn ngân bện nên từ tơ mỏng.
Nhạc Vũ cũng đã từng đọc qua trong sách, loại nhuyễn ngân này tuy không bền chắc nhưng lại cực kỳ mềm dẻo lẫn đàn hồi, vừa khéo để kết hợp với gân rồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.