Chương trước
Chương sau

Nhạc Vũ bất giác nhìn xuống phía dưới, đất bằng đã ổn định, linh lực triều tịch cũng đã yếu bớt.
Nhạc Vũ dùng vọng khí thuật nhìn qua hướng kia thì vẫn thấy yêu khí ngập trời,cũng không yếu bớt bao nhiêu.
Hắn tính toán một chút thì biết nguyên do. Họa kiếp Thanh Châu lần này nói cho cùngvẫn là bởi vì chính mình mà lên.
Thanh Huyền tán nhân bại lui quay về, lại bị mình tru sát tại Thính Vân Thiên Cung, sát kiếp lần này coi như kết thúc. Bất quá thực sự không phải triệt để tiêu thất mà chỉ là tạm thời ổn định, giống như mãnh thú trong rừng tương ngộ giao thủ thăm dò sau đó hai bên kiêng kị thu hồi nanh vuốt.
Lúc này vô luận là Yêu tộc hay tu sĩ nhân loại đều đang âm thầm chuẩn bị để ứng phó làn sóng sát kiếp tiếp theo, sóng ngầm dưới mặt nước càng lưu chuyển mãnh liệt.
Nhạc Vũ cũng không có nhiều tâm tư đi để ý tới sự tình Thanh Châu , chỉ là thế lực Yêu tộc đóng vai trò giảm xóc trọng yếu giữa Quảng Lăng tông và Huyễn Tâm tông nên chỉ liếc một cái rồi tiếp tục đi về phương bắc.
Ước chừng phi độn hơn trăm vạn dặm, đã đến khu vực Dực Châu, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động đạp chân đến một tầng mây cao trên bốn vạn trượng nhìn xuống. Nơi này tuy cương phong như đao, liệt dương như lò nhưng không thể làm gì được hắn. Vừa lúc tới đây thì đột nhiên thấy Nông Dịch Sơn đang chắp tay đứng trên không trung, vai phải thấy ẩn hiện vết máu, Nguyên Dương đao luân không ngừng quay tròn chuyển động trên đầu.
Mơ hồ có thể cảm thấy linh lực lưu chuyển trong nó đã dần ổn định.
Nhạc Vũ thi lễ với Nông Dịch Sơn rồi hỏi: - Không biết là người phương nào có thể thương tổn tới sư tổ?
- Hạo Dương Môn Thiết Tâm đạo nhân, còn có ba vị thất kiếp Tán Tiên!
Nông Dịch Sơn khẽ lắc đầu, cười khổ:
- Thiết Tâm thực là lợi hại, ta xem cũng không thua kém sư huynh hắn bao nhiêu.
Bất quá bên ta kỳ thật coi như tốt, tuy ta bị thương nhưng cũng đã tru trừ được một thất kiếp Tán Tiên. Chỗ Thôn Tinh tổ sư có chừng bốn vị Cửu Kiếp Tán Tiên hợp lực ra tay, bên Thiên Đạo Minh cũng có người tới. Qua một trận đại chiến đã san bằng phạm vi ba ngàn dặm bên Dực Châu.
Nói đến đây, Nông Dịch Sơn nhìn Nhạc Vũ vẻ cảm kích:
- Cũng may mắn là ngươi có thể giết chết Thanh Huyền tán nhân, đả thương nặng nề đạo trường của Hạo Dương Môn cùng Thính Vân tông. Nếu không cuộc chiến hôm nay không biết có kết cục thế nào!
Nhạc Vũ hơi ngưng mày, Thiên Đạo Minh là biến số duy nhất hắn chưa từng thôi diễn. Tổ chức tán tu lớn nhất đương thời rốt cuộc xuất thủ ra sao?
Chuyện này nếu nói vì Lí Không Liên lại có chút không giống.
Bốn vị Cửu Kiếp Tán Tiên, chưa hẳn có thể làm gì được Thôn Tinh vẫn ẩn sâu thực lực, bất quá nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ không thể áp chế bản năng thôn phệ. Về phần Thiết Tâm đạo nhân có thể khiến Nông Dịch Sơn bị thương đến mức độ này, thực lực đoán chừng cũng ngang ngửa với Thanh Huyền tán nhân như vậy thực lực. Hắn đã gặp được vài vị kinh tài tuyệt diễm như vậy, tuy ở cảnh giới Đại Thừa nhưng thực lực vượt qua Cửu Kiếp Tán Tiên. Quả nhiên là không thể coi thường anh hùng thiên hạ.
Bất quá nói đến nói đi thì sở dĩ hiện giờ hung hiểm như vậy vẫn bởi vì Quảng Lăng tông chưa có một chí bảo như Hạo Dương thiên kính, có thể trấn áp số mệnh tông môn. Cũng không có một đại trận hộ sơn đầy đủ uy lực. Nếu không tuyệt sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Thính Vân tông hay Hạo Dương tông một khi chiến sự nổ ra thì chỉ cần tụ tập nhân thủ, giữ vững vị trí Hỏa Vân sơn hay Thính Vân cung, những linh mạch khác tạm thời buông bỏ, những người khác cũng không dám cưỡng đoạt. Đại trận hộ sơn của cả hai có uy lực vươn xa đến mấy trăm vạn dặm.
Cũng không biết bản thân trước khi phi thăng, có thể triệt để phá khai đầu mối của Tử Vân Tiên Phủ? Với phạm vi mấy ngàn dặm bên trong sơn cốc lẫn ảo trận bên ngoài làm căn cơ cho tông môn thì càng vượt qua Thính Vân Thiên Cung.
- Rốt cuộc Quảng Lăng sơn vẫn là hơi nhỏ. Tông ta nếu như muốn đứng chân tại phương bắc thì vẫn cần một chỗ siêu phẩm linh mạch.
Nông Dịch Sơn khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, trầm ngâm nói:
- Ta thấy nghiệp lực sát nghiệp mà Vũ nhi tạo ra lúc trước cũng đã tiêu trừ gần hết, cũng không cần lưu lại tại Ma Quật. Ngươi về chuẩn bị một phen, , qua ít ngày, ta sẽ mời người tiếp ứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhạc Vũ do dự một lát rồi vẫn im lặng thi lễ rời đi với Chiến Tuyết. Hắn biết người mà Nông Dịch Sơn nói mời chắc là tu sĩ Đại Thừa hoặc là Tán Tiên.
Trước đây Quảng Lăng tông tuy thanh thế cường thịnh nhưng tiền đồ cũng chưa biết ra sao. Rất nhiều tán tu cao giao đều không muốn dây dưa nhân quả với Quảng Lăng tông. Mặc dù cũng không phải mời không được nhân thủ, thậm chí bên Bắc Hải còn có mấy chục Tán Tiên muốn kết giao nhưng lại nhất định cần trả giá cực cao.
Hiện giờ thực lực tông môn đã được triển lộ, căn cơ tạm coi kiên cố, thực lực có thể liệt vào thập đại tông môn, nếu mời người trấn áp Ma Quật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc Nhạc Vũ phi hành đến Ma Quật thì đã thấy Liễu Nguyệt Như đứng bên dưới Cửu Long Trầm Kim Đỉnh. Sơ Tam Đằng Huyền cũng bình yên vô sự. Hắn cười khẽ rồi vung tay thu hồi bảo đỉnh.
Sau khi ngồi xuống ở một chỗ bên cạnh Ma Quật, Nhạc Vũ trước tiên gọi Liễu Nguyệt Như đến trước mặt:
- Vừa rồi ngươi cũng thấy tu sĩ tranh đấu hung hiểm. Thoáng vô ý sẽ phải thân tử đạo tiêu. Dù vậy, ngươi cũng muốn tu chân? Cẩn thận ngẫm lại, chớ để sau này hối hận. Ngươi với ta đều là người bị trời đố kỵ. Nếu muốn thành đạo, nhất định hung hiểm gấp trăm lần người khác. Ta và ngươi đã có một đoạn thầy trò, cho dù ngươi nói không ta cũng có thể bảo vệ tính mạng ngươi qua i bốn trăm năm.
Liễu Nguyệt Như không chút do dự, nhíu mày nói:
- Sư tôn! Sống ở thế gian cho dù là phàm nhân cũng chưa hẳn có thể cả đời thái thái bình bình. Nguyệt Như không muốn tương lai tính mạng mình nằm trong tay người khác, lại càng không nguyện cả đời này thuần phục thiên mệnh, tầm thường vô vi! Ngày sau vô luận có hung hiểm gì, có gì ngăn chướng, Nguyệt Như đều tự tin có đầy đủ tuệ lực trảm khai. Sư tôn ngài làm sao cần lo lắng?
Nhạc Vũ lập tức vui mừng cười cười, chỉ cảm thấy tính cách nữ hài này rất giống với mình. Chỉ đáng tiếc Nguyệt Như vẫn hơi quá thiện tâm. Bất quá ngày sau một khi quen nhìn đấu tranh giữa tu sĩ thì cũng chưa chắc không thể uốn nắn.
- Đã như thế chớ để hối hận .
Thoại âm vừa rơi xuống thì hắn liền vươn tay vỗ lên đỉnh đầu của Liễu Nguyệt Như, rót vào một luồng chân khí mênh mông cuồn cuộn, bắt đầu dùng lực tiếp tục cải thiện thân thể Liễu Nguyệt Như.
Trước đó mấy tháng, hắn đã muốn động tay, bởi vì chuyện của Thanh Huyền tán nhân mà vẫn chưa thể làm được.
Lúc này chỉ trong một sát na đã hoàn thành xong bước cuối cùng.
Những phù văn trong tế bào triệt để kết nối nhất thể, hình thành một vòng tuần hoàn.
Trong cơ thể nữ hài lập tức cũng tuôn ra vô số sinh mệnh nguyên lực. Thân thể cốt cách lúc này đang kịch liệt thay đổi, trong nháy mắt đã hiện lên quang trạch ngân sắc.
Đồng thời pháp lực trong cơ thể nàng cũng đột nhiên bạo tăng, trở mình một cái đã từ cảnh giới Trúc Cơ dẫn khí lên đến cánh cửa Linh Hư nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu kết thúc.
Trong Đan Điền của nàng cũng hình thành một cầu trận Ngũ Hành.
Nhạc Vũ hơi kinh hãi, hắn sớm có lường trước tình hình này nhưng không ngờ sau khi triệt để hoàn thành thân thể Ngũ Hành lại kích phát ra tiềm năng mạnh mẽ như thế. Sau một khắc, Nhạc Vũ liền chú ý sang cầu trận ngũ sắc trong đan điền Hư Nhược Nguyệt.
Đây là sáng chế của hắn từ Ngũ Hành phù trận bên trong cơ thể mình. Một mặt là vì Liễu Nguyệt Như, một mặt là muốn lưu lại truyền thừa đạo thống trong Quảng Lăng tông.
Dùng môn công pháp này tu hành cũng có thể tu hành Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, tốc độ không chậm hơn quá nhiều so với những công pháp đơn hệ. Uy lực khi mới đầu thì kém hơn một chút, chỉ khi nào kết đan thì mới coi như cá vượt vũ môn, trong đồng pháp bảo thì coi như không có đối thủ.
Bất quá vì công pháp này là do hắn tự nghĩ ra, có ẩn hoạn hay không cũng không nắm chắc. Cho đến giờ phút này nhìn tận mắt phù trận ngũ sắc thành hình, cũng không có bất luận không ổn nào mới hoàn toàn yên tâm.
Hồn thức vừa rút khỏi thân thể Liễu Nguyệt Như thì sau một khắc Nhạc Vũ liền chú ý tới lôi vân đã tề tụ đầy đủ. Kiếp lôi hội tụ chia làm hai luồng. Một đoàn tất nhiên là hướng về phía Liễu Nguyệt Như mà đến, một đoàn tập trung vào chính mình.
Tu chỉnh Ngũ Hành linh thể không khác thay Liễu Nguyệt Như Nghịch Thiên Cải Mệnh, thiên địa tự nhiên sẽ có chỗ khiển trách.
- Là nhị hai cửu trọng lôi sao?
Nhìn lên thiên không, Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, không phải vì bản thân mà vì Liễu Nguyệt Như. Một tu sĩ vừa mới đến cảnh giới Trúc Cơ đã dẫn phát nhị cửu trọng lôi dành cho Nguyên Anh tu sĩ. Tuy chỉ là thập tam trọng nhưng cường độ tuyệt không thấp.
Có thể tưởng tượng một khi chính mình ở Đại Thừa tu sĩ cải thành Ngũ Hành linh thể thì sẽ gặp tai kiếp thế nào.
Sau một khắc, Nhạc Vũ liền lại đem Cửu Long Trầm Kim Đỉnh đặt Liễu Nguyệt Như trên không. Kiếp lôi này tuy nguy hiểm nhưng cũng không thiếu chỗ tốt lớn lao, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ. Thậm chí cũng sẽ ảnh hưởng số mệnh người tương trợ, trực tiếp đưa tới Thiên Phạt. Vì vậy tu sĩ độ kiếp cũng không thể nhờ vào người khác.
Bất quá tình hình lúc này lại có chút bất đồng, Nhạc Vũ cũng không quan tâm thiên phạt nên không hề cố kỵ,
Về phần chính hắn càng đã kinh qua thập bát trọng kiếp lôi nên không hề để ý, ngược lại xoay người, hướng Chiến Tuyết cười nói:
- Ngươi xem đồ đệ ta so với Hư Nhược Nguyệt như thế nào?
Chiến Tuyết nghe vậy khẽ giật mình, xoay người nhìn kỹ Liễu Nguyệt Như rồi khẽ gật đầu:
- Chúc mừng thiếu gia! Kỳ thật Ngũ Hành linh thể là phụ, khó được nhất chính là tâm tính thượng giai, đạo tâm kiên ngưng, thực là thiên tư ngút trời. Hư Nhược Nguyệt trước nàng thua kém một trời một vực!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.