Chương trước
Chương sau

Chần chừ một lát, Nhạc Vũ rảo bước ngồi xuống trước bậc thềm đá.
Vừa trông thấy vậy, toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh lại, cơ hồ tất cả đều nhìn sang, thậm chí đồng tử của hai mươi mấy vị Kim Đan tu sĩ cũng hơi co lại, hô hấp dồn dập.
Nhạc Vũ không hề để ý bắn ra một chỉ rồi thanh âm như chuông cổ bắn ra bốn phía chấn động trong phạm vi tám trăm dặm của Quảng Lăng sơn, sau đó quát khẽ:
- Nhạc Vũ bất tài, hôm nay muốn khai đàn ở đây! Nếu có ý nghe đạo của ta thì nhanh chóng đến truyện pháp hậu điện .
Thoại âm vừa rơi xuống thì thấy mấy chục đạo kiếm quang từ Tiểu Quan Phong bay lên hướng về bên này. Diệp Tri Thu dẫn đầu hạ xuống quảng trường, nhìn thấy Nhạc Vũ liền cung kính hành lễ rồi mới khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó lần lượt có hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ đều phát sau nhưng đến trước, từng người tìm vị trí ngồi xuống.
Sau đó toàn bộ trên dưới Quảng Lăng sơn đều nhao nhao, chừng hơn vạn độn quang phóng vọt lên trời. Còn có thêm mấy vạn Trúc Cơ tu sĩ ngự không phi hành, còn lại đi bộ lên núi. Tuy thế núi hóc hiểm nhưng đều hăng hái trèo lên không hề do dự.
Nhạc Vũ đợi hơn sau 10', mắt thấy số người trên quảng trường càng ngày càng nhiều. Mấy vạn đệ tử Quảng Lăng tông chỉ vừa mới tới non nửa đã không thể tìm được vị trí, chỉ có thể nhờ vào lực pháp bảo trôi nổi giữa không trung. Nhạc Vũ thấy vậy chau mày tiện tay phất lên một cái khiến không gian chung quanh bỗng nhiên khuếch trương lên mấy lần. Người bên trong, vô luận là Kim Đan Linh Hư hay thậm chí là Nguyên Anh tu sĩ, thân hình đều thu nhỏ lại như đứa trẻ lớn.
Hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc. Có thể khiến cho bọn họ không thể có lực phản kháng, thần thông pháp lực của Nhạc Vũ quả thực mạnh mẽ đến cực điểm.
Những tu sĩ mới vừa gia nhập Quảng Lăng tông thì cũng thôi vì đã sớm nghe nói uy danh của Nhạc Vũ một mình tru diệt Li Trần Tông. Những đệ tử bản tông như Diệp Tri Thu đều tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Nhạc Vũ lúc này lại càng kinh dị.
Nhạc Vũ bất giác cảm thấy khẩn trương, cách đó không xa có một ánh mắt tỏ vẻ hiếu kỳ mãnh liệt đang nhìn lại. Hắn dù chưa nhìn tới nhưng bằng hồn thức cũng cảm giác được đó là một thiếu nữ như cùng với Đoan Mộc Hàn đúc ra từ một khuôn. Chỉ là tướng mạo trẻ trung chừng khoảng mười ba tuổi.
Nàng đi theo một số kiếm tu của Tiểu Quan Phong tới đây, thần sắc lúc này đang lộ vẻ mâu thuẫn, vừa muốn đi lên nói chuyện lại có chút do dự.
- Tu vi đã là hồi phục đến Kim Đan cảnh đến sao?
Nhạc Vũ cũng cảm thấy an uuir, Thiên Nhân liệt hồn phân thân mặc dù tốt nhưng lại cần tiêu hao thọ nguyên rất lớn. Cũng may lần kia mang về cho Đoan Mộc Hàn một lượng lớn tinh huyết bản mệnh lẫn một phần tàn hồn khiến hiệu quả của lần phục dụng tinh huyết Vu Thần và tinh huyết Chân Long trước kia vẫn còn tồn tại.
Bất quá nhanh như vậy đã đạt đến cảnh giới Kim Đan chắc hẳn chủ yếu vẫn dựa vào thiên tư của Đoan Mộc Hàn.
Hoặc cũng có thể do nguyên nhân sau khi triệt để quên đi ký ức về hắn và Lệ Bi Hồi nên tiểu sư phụ có khả năng sau mấy chục năm trùng nhập Đại Thừa.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ phát ra một đạo pháp lực chụp vào người Đoan Mộc Hàn. Chỉ một thoáng, con ngươi của Đoan Mộc Hàn chợt sáng lên, tựa hồ thông thấu thêm vài phần.
Đây cũng là một môn đạo pháp kỳ dị mà hắn học được trong những đạo điển của Tử Vân Tiên Phủ. Đạo pháp này do một vị Thượng Cổ Tán Tiên sáng chế để dùng vào việc dạy dỗ đệ tử, có thể khiến cho thần hồn trí tuệ người khác tạm thời tiến vào trạng thái thấu đáo vạn vật, chẳng khác đem ngộ tính tăng lên nhiều lần.
Bất quá phương pháp này pháp lực hồn thức cực lớn, yêu cầu đối với đạo cơ người thi pháp cũng cực cao, ngoài ra tu vi đệ tử càng mạnh càng khó thi triển.
Trong thế giới này, Nhạc Vũ ước chừng không quá mười người có thể thi triển pháp môn này với Đoan Mộc.
- Đáng tiếc mẫu thân cùng mấy người Băng Thiến cũng không ở đây.
Thoáng qua ý nghĩ này, Nhạc Vũ cũng thôi không chú ý đến Đoan Mộc Hàn.
Đợi đến lúc mọi người Quảng Lăng tông đến gần như đông đủ, Nhạc Vũ lại thấy mấy thân ảnh từ không trung hạ xuống, chính là Nông Dịch Sơn cùng hai vị yêu tu thập tam giai trong tông môn, thêm cả Côn Ngô theo sau. Nhìn phương hướng bốn người này chắc là vừa dùng pháp trận na di từ Dực Châu và Thanh Châu đến đây.
Nhạc Vũ mỉm cười, lấy ra một thân thể khôi lỗi mà hắn chế tác tại Tử Vân Cung, dùng pháp lực bao lấy ném về phía Côn Ngô.
Côn Ngô sau khi tiếp nhận thì có chút khó hiểu rồi đột nhiên con mắt màu đỏ sáng lên, bất động thanh sắc bỏ vào không gian tu di của mình.
Đợi đến lúc mọi người ngồi vào chỗ của mình, ngay cả Nông Dịch Sơn cũng khép mi tĩnh tọa bên cạnh, Nhạc Vũ mới thở nhẹ ra một hơi, hai tay kết ấn thành một pháp quyết, bình thản lên tiếng:
- Đạo tu tiên không ngoài tu thân, tu pháp, tu hồn để được Trường Sinh! Trong tất cả tu hành của chúng ta lấy tu pháp cầm đầu. Giảng đạo hôm nay chính là như vậy.
Nông Dịch Sơn nghe vậy lập tức hơi nhíu mày suy nghĩ đạo lý.
Mặc dù là tiểu tu sĩ vừa xuất nhập cửa tu tiên cũng có thể biết được, tu sĩ tu hành, thân thể thần hồn mới là đạo căn bản, tính mạng giao tu, trúc lũy căn cơ chính là đường. Tu pháp mặc dù cũng trọng yếu, nhưng chỉ là thuật náu thân, cùng cấp với pháp bảo huyền binh, nếu như bản thân không còn vậy thì có ích lợi gì?
Hôm nay Nhạc Vũ nói như vậy quả thật khiến trong lòng ông nghi hoặc. Nhưng chỉ sau một lát, Nông Dịch Sơn khẽ giật mình, ngược lại dần cảm thấy kinh hãi thật sâu.
Nhạc Vũ lúc này đang giảng Tiểu Tự Tại Vân Triện Phù Pháp. Ngoại trừ giảng giải phù triện trong ngoài còn có hơn ngàn loại phù pháp ghi trong đạo điển dùng để rèn tu thần hồn thân thể, tăng tiến pháp lực.
Căn cơ Nhạc Vũ cực dày, có một không hai ở Quảng Lăng. Thêm vào hệ thống phụ trợ trí năng khiến sự hiểu biết đối với thân thể con người đã đạt trình độ khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa hắn dẫn chứng cực kỳ rõ ràng khiến ngay cả Nông Dịch Sơn cũng thừa nhận sâu sắc, chưa phát giác có gì sai lầm. Tham chiếu phù triện, phép cải tạo thân thể trong mắt hắn càng có thể nói là tuyệt diệu, trước kia chưa từng nghĩ qua.
Trong thanh âm Nhạc Vũ lúc này đã dần dần thêm vào một phần hồn lực, lọt vào tai người nghe như thần chuông mộ cổ ngân lên trong trẻo. Ngay cả những tu sĩ có ngộ tính kém hơn một chút cũng có thể lí giải dễ dàng, mặc dù nhất thời chưa từng lĩnh ngộ, cũng có thể một mực ghi tạc trong nội tâm. Toàn bộ quảng trường trước điện, ngoại trừ thanh âm Nhạc Vũ thì ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Nông Dịch Sơn dần dần nghe đến mê mẩn, ngẫu nhiên theo lời mô tả của Nhạc Vũ thi pháp một phen đều ấn chứng xác thực, có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó ước chừng một lát, Nông Dịch Sơn đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng hiện lên một tia kinh hãi.
Tiểu Tự Tại Vân Triện Phù Pháp chỉ là một chút phù pháp cơ sở ghi trong một đạo điển bình thường tại Kinh Sóc Các.
Nhạc Vũ hiện giờ đang giảng lại rõ ràng biến thành một pháp môn đại đạo trường sinh! Càng thêm khai mở cho một chi phái, đủ khiến cho thời gian tu hành của tu sĩ trong Quảng Lăng tông rút ngắn ít nhất thêm hai thành!
- Công pháp như vậy mặc dù chưa đến mức bí truyền tông môn nhưng cũng nên lựa chọn đệ tử hạch tâm nghe giảng mới đúng. Sao lại không che không ngăn để mọi người nghe rộng rãi? Hài tử này đến cùng vẫn là tuổi trẻ nên không phân biệt được nặng nhẹ. Chẳng lẽ không biết không truyền đạo sai người, pháp không truyền qua hai người?
Nông Dịch Sơn khẽ nhíu mày, phóng mắt nhìn ra chung quanh. Chỉ thấy mấy vạn đệ tử đều lộ vẻ nghiêm túc và trang trọng. Trong đó lại có hơn mười đạo khí tức,đang kịch biến, dường như có đột phá cảnh giới, ngoài ra còn có hơn mười người đang lộ vẻ mờ mịt.
Trong lòng ông hơi nghĩ lại, sau đó khẽ nhếch miệng rồi tiếp tục nhắm mắt nghe giảng.
Lần này tuy phạm vi giảng đạo hơi rộng tuy nhiên trong bản sơn cũng có rất nhiều đệ tử nhập môn đã lâu, Nhạc Vũ hiển nhiên cũng cũng không chuẩn bị trước.
Chỉ là tình hình hiện nay vẫn là khó bảo toàn vạn toàn, còn cần thêm mấy cách bổ cứu. Những kẻ ăn ở hai lòng thì có thể điều đi. Về phần các quân cờ mà các thế lực khác sắp xếp vào thì triệt để không cho phép còn sống rời khỏi Quảng Lăng.
Suốt sáu canh giờ, mắt thấy trời chiều đã ngả về tây, Nhạc Vũ mới dừng lời thu hồi ấn quyết.
Tiểu Tự Tại Vân Triện Phù Pháp mới chỉ nói được một nửa, mọi người cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, mắt lộ vẻ tiếc nuối. Bất quá nhìn xem thời gian xác thực đã không còn sớm, nếu còn nghe tiếp sẽ ảnh hưởng tu hành, liền nhao nhao đứng lên thi lễ với Nhạc Vũ rồi tất cả tản đi.
Trong lòng mọi người lúc này đều ẩn hàm hưng phấn. Nhạc Vũ tuy chỉ nói đạo quyết cơ sở nhưng dù là Kim Đan tu sĩ hay hơn mười vị Nguyên Anh đều có chỗ tốt cực lớn, thậm chí còn trên cả một số đệ tử Linh Hư cảnh cùng Trúc Cơ cảnh. Sau khi Nhạc Vũ ngừng giảng thì đều nhắm mắt hồi tưởng, tĩnh tọa củng cố chốc lát rồi thi lễ rời đi về động phủ của mình để chuẩn bị bế quan tiếp tục tham ngộ.
Qua chừng một lát, trên quảng trường ngoại trừ Nhạc Vũ cùng Nông Dịch Sơn và mấy người khác thì cũng không còn một ai.
Đợi đến chung quanh yên tĩnh, Nông Dịch Sơn mới cười khổ một tiếng:
- Không phải/không] trấn áp ở bên kia ma
- Nửa tháng trước đã cùng đại chiến một hồi với Thanh Châu Loan Thiên, khi đó chợt nhận thấy bản thân nên lưu lại cho tông môn chút gì đó.
Cảm giác Đoan Mộc Hàn vẫn đứng đó mím môi nhìn mình, trong lòng Nhạc Vũ chợt cuộn lên, cố gắng nói bình thản:
- Kỳ thật những gì hôm nay ta nói chỉ là một phần tối thô thiển, người bên ngoài nghe qua cũng vô dụng. Chắc hẳn lần sau mở lại thì Chưởng giáo cần chuẩn bị cho ta cho tốt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nông Dịch Sơn khẽ lắc đầu, ngay sau đó lại đem cho Nhạc Vũ một thanh phi kiếm truyền tin, Nhạc Vũ vừa cầm lấy thì khẽ biến sắc.
- Thật sự là thân thể Ngũ Hành?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.